Bản nhạc chiều dang dở-Phần 5

Leave a Comment

Bản nhạc chiều dang dở-Phần 5

Những khoảnh khắc bên Phong là những khi mà cô được sống thật thà nhất với tâm hồn mình, nhưng nó khiến cô sợ hãi vì khi ấy cô phải đối diện với quá nhiều điều của quá khứ.

Im lặng một lúc, Phong cảm thấy thèm ngồi lại bên quán trà đá mà anh vẫn hay ngồi trước đấy, vì trà đá ở đó còn có một hương vị đặc biệt, nhẹ nhàng kì lạ mà ai cũng phải thích thú.

- Đi uống trà hoa nhài  nhé. – Phong đề nghị.

- Ok.

Cả hai tạt vào một ngõ rất sâu, tìm một quán trà đá mà chủ quán vì thích mùi hoa nhài quá nên đã nghĩ ngay đến việc cho hoa nhài vào cả trà đá để pha mời khách. Nhìn những cốc trà bé bé có vài bông hoa nhài mà hương thơm của chúng bốc lên thoang thoảng cùng những vòng tròn của hơi nước nóng, mới cảm thấy hết cái mênh mang của mùa này.

- Tìm cảm giác bình yên từ trong chính những điều quá nhỏ bé như vậy thôi để biết mình còn có thể dừng lại khi mình đang bị cuốn đi quá nhanh, chị nghĩ có đúng không?. – Phong trầm ngâm nói như giọng một ông già khi đưa cốc lên uống một ngụm trà đầu tiên, rồi thảnh thơi ngồi nhìn ra con ngõ phía trước mặt mình.

Thụy Anh đáp lại mà không nhìn Phong:

- Có những người dù rất muốn nhưng đôi khi vẫn không thể nào dừng lại được, vì họ sẽ không biết phải dừng lại ở đâu, dừng lại như thế nào?

Thời gian âm thầm trôi đi rất chậm bên cạnh hai con người, hai tâm hồn ấy như một ông cụ râu tóc bạc phơ, đang mỉm cười vì nhìn những con người bỗng nhiên sống giản đơn lại giữa rất nhiều những ngột ngạt hiện tại mà ngay chính ông cũng nhiều lúc muốn bỏ trốn đi đâu đó hoặc trốn chạy vào khoảng đêm tĩnh mịch, ngủ một giấc thật dài để không còn phải trở dậy.

Cả Thụy Anh và Phong đều đã khá mệt vì đi bộ nhiều nhưng hình như không ai có ý muốn dời nhau. Tay Phong vẫn nắm rất chặt tay người con gái ấy. Không còn điều gì xen giữa họ, và dù cho họ nói với nhau quá ít để có thể hiểu nhau nhưng chính từ trong im lặng ấy, cả Thụy Anh và Phong đều cảm thấy thật thà với chính tâm hồn nhau. Cho đến tận giây phút này, điều duy nhất cô đang nghĩ là muốn được cùng Phong đi hết đêm Hà Nội, để cho trọn vẹn những điều vốn dĩ đang dang dở trong tâm hồn mình.

Đêm hôm đó khi Phong đưa Thụy Anh về đến nhà thì đã gần ba giờ sáng. Sáng Hà Nội trong veo, điềm đạm. Những mái phố vẫn âm thầm đốt một chút hương hoài niệm cho những ngày tháng cũ đang trôi đi. Ngọn đèn cũ kĩ trước cổng nhà cô vẫn sáng lên một thứ ánh sáng cũ kĩ mù mờ, nhưng Thụy Anh thấy tim mình đập chậm lại. Những ngày cuối năm của tuổi chín trăm chín chín ngày, Thăng Long của cô vẫn bé bỏng như thế thôi.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-5
Cho đến tận giây phút này, điều duy nhất cô đang nghĩ là muốn được cùng Phong đi hết đêm Hà Nội, để cho trọn vẹn những điều vốn dĩ đang dang dở trong tâm hồn mình. (Ảnh minh họa)

Tiếng gió đêm lạnh buốt khiến cô bước lại gần Phong, khẽ choàng tay lên cổ anh và đặt lên đôi môi đang run lên vì lạnh ấy một nụ hôn rất nhẹ, rất chậm. “Cảm ơn”, vẫn như lần đầu tiên anh đưa cô về nhà, tiếng cô nhẹ  như một âm thanh từ rất xa thoảng qua khiến Phong chợt tỉnh. Anh muốn ghì sát cô vào lòng mình, muốn trao cho cô một nụ hôn ấm nồng nhất nhưng cô choàng ra, bước vào đằng sau cánh cửa mà không một lần nghiêng mình nhìn lại anh. Họ chia tay nhau trong im lặng và nhiều day dứt, nhưng cả hai đều đã biết rằng, có điều gì đó đang tồn tại, chỉ cần chạm nhẹ thôi, bước thêm một chút nữa, họ sẽ tìm ra và giữ chặt được điều đó.

Những ngày cuối tháng mười hai, sắp đến giáng sinh, thành phố chợt lạnh buốt. Không ai còn muốn bước chân ra khỏi nhà  nữa mà lại trở nên gắn bó với ngôi nhà của mình hơn bao giờ hết. Vẫn đang còn  ngủ, cô bị đánh thức bởi tiếng nhạc giáng sinh. Hóa ra dì Hạnh đang cùng Bi xem phim.

Vừa trông thấy Thụy Anh từ trên gác bước xuống, cu Bi đã rối rít nói:

- Thụy ơi, xem phim cùng Bi không?, lát nữa mẹ phải đi chợ rồi, hôm nay chị ở nhà xem phim cùng Bi nhé.

Cô vẫn để mái tóc dài đang buông còn rối của mình đến đưa tay nựng hai má bầu bĩnh của đứa em chưa đến năm tuổi cùng cha khác mẹ của mình.

- Dì đi đâu cứ đi đi. Sáng nay con sẽ ở nhà trông Bi.

Hơi ngỡ ngàng trước thái độ của Thụy Anh, bà mẹ kế của cô nói:

- Con không phải đi đâu buổi sáng à?

- Sắp giáng sinh rồi, hôm nay con xin nghỉ học.

- Hoan hô, hoan hô…. Bao nhiêu lâu rồi Bi chẳng nhìn thấy Thụy gì cả. Bi nghiêng nghiêng đầu vào lòng cô, dụi dụi rồi cứ thế cầm lấy tay cô lắc lắc, nhăn nhó, nũng nịu.

Phải rồi, đây vẫn là khoảnh khắc bình yên nhất với cô. Bé Bi rất yêu cô nhưng cô biết nó cũng rất sợ cô vì quá ít khi cô cười, hay đùa vui cùng nó. Nhất là trước đây khi nó còn bé, đã có lúc cô tránh thằng bé như thể chính nó là kẻ đã khiến cha cô thay đổi, và đôi lúc nó nghĩ có phải việc mẹ ra đi chính là do cha cô. Nhưng rồi, tiếng nói, cười trong veo của Bi đã nhiều khi làm cô lắng lại những xáo trộn ấy. Mọi thứ không thể mất đi. Không có điều gì nguôi ngoai trong tâm hồn cô, nhưng ít ra có lúc cô biết mình cũng khỏa lấp được nó.

Thụy Anh đã có một buổi sáng yên ổn đúng như cô mong đợi, nhưng rồi cô cảm thấy đầu mình đau nhói khi nhận được điện thoại của Phong.

- Tối giáng sinh chị có muốn đi biển không?

- ……..

- Hãy đi cùng tôi, được chứ?

- Tôi sẽ đi. Nhưng không phải đi biển. Tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi.

- …..

- Gặp tôi ở bưu điện bờ hồ lúc 11 giờ.

Cả ngày hôm đó, Thụy Anh chỉ quẩn quanh với việc tự đặt cho mình câu hỏi “tại sao mình làm thế?”. Cô nằm cả ngày trong phòng, để mặc bé Bi loay hoay với đống đồ chơi của nó. Còn cô, cô cũng đang để mặc mình cho cảm xúc chi phối. Tại sao tôi không lo sợ, không đề phòng trước anh. Đã lâu quá rồi, mọi cảm giác về tâm hồn trần trụi của tôi hoàn toàn biến mất hoặc ít ra cũng là giả vờ mất ở một nơi nào đó, nhưng rồi anh xuất hiện bên cạnh tôi. Xuất hiện đúng khi tôi đã quyết định lựa chọn một cuộc sống bình ổn nhất, khi tôi đang bất đầu giàn hòa với cuộc sống này, và giàn hòa với chính mình.

Tôi sẽ phải làm sao? Có phải anh đến đây để buộc tôi phải ở lại giữa những mảnh vỡ mệt nhọc này”. Mọi suy nghĩ có thể sẽ cứ mãi ở lại trong cô, có nhiều điều lý trí sẽ nghiệt ngã buộc cô phải chọn lựa, nhưng cô vẫn buông tay, vẫn ngoặt sang một hướng khác. Có điều gì đó đang hình thành.

Đêm giáng sinh, cô tắt máy, không nghe bất kì một cuộc điện thoại nào. Dù cô biết, Quân đang tìm cô. Có lẽ anh cũng đang chạy xe qua rất nhiều những nơi hai đứa đã đi cùng nhau để tìm cô, nhưng anh không thể hiểu một điều rằng, những nơi anh và cô đến không bao giờ là nơi thuộc về riêng cô vì vậy cô sẽ không bao giờ đến đó khi không có anh. Những nơi đó không bao giờ thuộc về cô, cũng như cô chưa bao giờ thuộc về anh.

Anh rất lo cho cô dù anh biết nếu cô đã biến mất, anh sẽ không bao giờ tìm được và chỉ có một điều duy nhất Quân có thể làm, đó là đợi, đợi cô quay trở về, như bao nhiều lần vẫn thế. Cô biết mình đang quá tàn nhẫn với anh, nhưng cô không thể làm khác được cho đêm giáng sinh này. Phong đã kéo cô đi như một cơn lốc xoáy, và cô đang bị cuốn vào tâm điểm của nó mà không thể thoát ra được.

- Thụy Anh đưa chìa khóa cho tôi. Tôi sẽ chở chị.

- Hôm nay tôi chở cậu, vì cậu không biết chỗ này đâu, để tôi chở cho tiện.

Rồi họ lao đi vào giữa phố. Gió ngày một đầy, và trời bắt đầu mưa bụi, lai rai, nhưng lạnh rát cả da thịt. Thụy Anh lạnh buốt, hơi thở của cô nhợt dần.

- Tôi ôm chị được chứ.

- …

Chẳng cần phải đợi Thụy Anh nói gì, anh choàng tay ra phía trước ôm lấy cô. Thụy Anh im lặng để Phong ôm chặt lấy mình. Cô nhẹ nhàng nép mình gần về phía anh. Chiếc xe vẫn lao đi trong đêm tĩnh lặng, bỏ lại ồn ào phố xá với những ấm áp thân yêu của mọi người ở đằng sau, Thụy Anh đi dần về phía bên ngoài thành phố. Con đường càng ngày càng tối, nhỏ dần và quanh co đầy những những lối rẽ. Phong khựng lại khi Thụy Anh dừng xe dần trước một khu nghĩa trang rộng thênh thang, lô nhô những nấm mồ cũ lẫn mới.

Nghĩa trang.

- Ở đây tôi thấy bình tâm. – Thụy Anh chỉ nói như vậy.

Thụy Anh nhìn Phong, vừa nói vừa bước vào bên trong. Cô đi rất chậm, và khẽ cúi đầu xuống khi đi qua những ngôi mộ được xây đắp thẳng hàng. Phong theo sau cô, im lặng bao trùm không gian của hai người.

- Cậu hãy ngồi đây đi.

- …..

- Mộ của một đứa bé bị chết ngay khi chưa đầy hai tuần tuổi. Lần đầu tiên tôi biết đến nơi này cũng chính là ngày tôi chứng kiến bố mẹ nó cùng những người mà nó sẽ không bao giờ biết là ai đem nó ra đây chôn cất. Bảy năm rồi, tôi đã ngồi ở nơi này chỉ để chứng kiến nó lớn lên từng ngày. Đêm giáng sinh này là đúng sinh nhật bảy tuổi của nó đấy.

- Thằng bé nó vẫn cảm nhận được rằng tôi đang ở đây. Tôi đã chứng kiến nó lớn lên từng ngày. Nước da ngày một trắng, và mái tóc mượt cứ ngày càng dài ra. Bây giờ nó bảy tuổi, giống như tôi ngày tôi mất mẹ. Cũng vì thế mà tôi không dám rời xa nó, vì tôi sợ nó cũng giống như tôi, sẽ không biết cười không biết khóc.

- Cậu hiểu tất cả những điều này mà, phải không? – Thụy Anh quay về phía Phong, nhìn sâu vào đôi mắt anh bằng với vẻ như cầu xin, khẩn thiết.

- “Mẹ tôi đã bỏ tôi đi khi tôi chỉ là một con bé bảy tuổi. Không một lời giải thích, không một điều gì dặn dò. Và đứa em tôi chưa thể một lần có cơ hội nhìn thấy nó cười hay khóc. Bảy tuổi, tôi đã biết nhớ rất nhiều những nỗi đau. Nhưng rồi thay vì im lặng hay nói thật với tất cả mọi người rằng mẹ đã bỏ bố con tôi mà đi, ông lại đi làm đám tang cho mẹ. Tôi không hiểu tại sao tất cả mọi người lúc ấy lại tin ông. Biết đâu cũng có thể tất cả mọi người đều biết tại sao ông làm vậy, trừ tôi. Nhưng tôi đã không hỏi ông về bất kì một lý do nào. Lúc bấy giờ, không còn điều gì tồn tại trong tôi ngoài hình ảnh của mẹ. Nhưng tôi bắt đầu chạy trốn. Tôi phủ nhận tất cả những gì thuộc về mẹ. Nhưng tôi không đủ can đảm đốt hay vứt đi mà chỉ len lén xếp tất cả vào một cái giương cũ kĩ.

Từ ngày ấy, tôi không bao giờ còn nghe saxophone nữa”.

Thụy Anh dừng lại. Ngửng lên nhìn bầu trời thăm thẳm một màu đen kịt đang co lại vì lạnh kia. Im lặng. Cô quay sang nhìn Phong  như sực tỉnh lại, và nhớ ra rằng có một người vẫn đang ngồi ở đây, vẫn đang nghe cô nói.

- Phong có nghĩ đêm sắp tàn? – Nhìn Phong rồi Thụy Anh nói vu vơ trong khi Phong lại đang cố gắng sắp xếp lại những điều mà cô đã nói. Về cô. Về  người mẹ mà cô đang yêu, đang nhớ, đang hận. Và saxophone.

- Hãy cứ đi đi. Đi về nơi đang thuộc về chị. Kí ức của chị, nắm chặt lấy nó và chia cho tôi một phần nếu  như chị tin tưởng rằng điều đó là có thể, và điều đó làm chị thanh thản.

Thụy Anh châm thuốc và bắt đầu hút. Khói thuốc bay vòng vèo như nhắc nhớ rất nhiều đến sự trở về của những linh hồn khi đã chết. Cô hút rất nhiều, liên tục, liên tục như sợ dừng lại cô sẽ không thể nắm giữ được bất kể điều gì nữa.

- …..

Lại một khoảng im lặng rất dài, rất dài. Mọi điều đứng yên trong khoảnh khắc vọng về của những âm thanh từ quá khứ.

- Đó là lý do mà đêm đầu tiên khi gặp nhau, Thụy Anh đã bỏ về khi tôi vừa bắt đầu cầm kèn lên?

- …

- Chị đang cố chạy trốn.

- Tôi vốn dĩ đã chạy trốn suốt mười lăm năm qua rồi. Tôi không còn có ý định làm gì nữa, cứ mặc kệ cho cuộc sống chảy trôi đi. Đừng nghĩ gì nữa. Tôi vẫn còn nhớ, nhớ đến tha thiết những điều rất nhỏ bé đi qua cuộc đời mình. Nhưng tôi sợ hãi quá đến mức phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của nó. Thụy Anh mà mẹ tôi sinh ra và chăm bẵm đã vĩnh viễn chết vào lúc tôi lên bảy cùng với sự ra đi của mẹ.

Đêm xuống sâu hơn. Cả anh và cô đều cảm nhận hơi lạnh từ những cơn gió cuối năm xanh xao và nhiều day dứt. Gió heo may cũng khác theo từng đợt.

- Tôi sẽ ôm chị. Nào, im lặng nhé, hãy nghe những điều xung quanh chị.

Hai người cứ ngồi im lặng như vậy cho đến khi cảm giác chân tay mình đã khô cứng vì sương đêm đã xuống. Hình như trời đang dần chạm đến bình minh

- Tôi chỉ tin vào những người đã chết, vì họ chắc chắn không biết cách nói dối. Họ chỉ có thể nói cho chúng ta những điều họ nhìn thấy và nó đang tồn tại một cách thật sự. Có lần tôi nghe thấy tiếng thì thầm tâm sự của những người đang nằm bên dưới những ngôi mộ này. Có vẻ có rất nhiều người bị gạch tên nhầm. Họ cũng than thở nhiều lắm, vì họ còn muốn sống tiếp ở dương thế này.

Thỉnh thoảng đêm ngồi đây cứ thấy lặng người dần đi và chạm vào lại những cơn ác mộng trong đêm của mình. Cũng hay thật, con người càng sợ điều gì lại càng không thể dứt da khỏi nó. Tôi không thoát được khỏi nơi này, cũng giống như việc tôi bị trói chặt vào những mảng kí ức xưa cũ mà tôi không thể nào quên được.

Chưa bao giờ tôi nói nhiều đến như thế

- Vì chị đang sợ.

- ……..

- Tôi biết điều đó. Càng sợ hãi con người càng nói thật nhiều như để cố che đi sự sợ hãi đó.

Thụy Anh quay lại nhìn Phong, mỉm cười, nụ cười xanh xao, mệt mỏi nhưng lại có phần nhẹ nhõm.

Vừa nói Phong vừa lấy tay mình siết chặt đôi bàn tay đang tái đi lạnh giá của Thụy Anh.

- Đừng nói gì và đừng nghĩ gì nữa. Nếu chị đã để mặc cho tôi bước vào tâm hồn chị, tôi tin rồi chính bản thân tôi sẽ tìm được nó.

Dù sao, đêm nay với tôi cũng đã quá dài và quá nhiều.

- Với tôi cũng vậy. Tôi sợ. Đúng là tôi rất sợ. Tôi sợ cả cuộc sống đang tồn tại này quay lưng lại với mình. Tôi không biết sẽ phải xoay sở ra sao.

- Chỉ cần chị đừng buông tay. Nếu như dù thế nào chị vẫn cố gắng bám vào nó thì nó vẫn sẽ  mãi ở xung quanh chị. Chỉ cần đừng buông tay. – Phong nói những từ đó một cách thực sự nghiêm trọng, như khẩn cầu vì có một nỗi sợ hãi đang hình thành trong tâm trí anh.

Thụy Anh châm thuốc rồi cười. Cười như tiếng khóc khô khan vọng  lại từ những âm hồn đã chết rất lâu mà vần còn lưu luyến với cuộc đời này. Tiếng cười của cô khiến Phong thấy lạnh gáy. Đêm Noen tàn dần với rất nhiều buốt giá còn đọng lại. Thụy Anh đang cố định hình lại những gì đã xảy ra. Nhưng cô không thể. Đầu cô như quay cuồng trong một vùng xoáy rộng, một giấc mơ lờ mờ choáng váng.

- “Tôi đang bị lạc giữa một cánh đồng mênh mông nước. Không có điều gì tồn tại ngoài một màu trắng băng. Nước mênh mông, không nhìn ra đâu là đường chân trời. Ban đầu tôi cứ ngỡ mình bị ai đó thả trôi ra biển cả. Nhưng tôi nhầm. Không có sóng. Khoảng nước im lặng như nhìn vào khuôn mặt tôi dò xét xem nó có nét gì biến đổi. Có lẽ nếu tôi để hở ra là mình đang sợ hãi, nó sẽ chồm lên như những cơn sóng giữ ở biển, sẽ nuốt trôi tôi vào trong những giông bão của chính nó. Tôi rất sợ, nhưng tôi đoán được những gì nó đang nghĩ nên khuôn mặt tôi cứ lạnh đi, cứ vênh cái mặt của mình lên đe dọa lại nó.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-5
Thụy Anh chịu đựng tất cả những điều đó một mình như tất cả những ngày trước đây. Nỗi nhớ lại vùng dậy ám ảnh cô đến đau nhói. (Ảnh minh họa)

Khoảng trắng của những con nước ấy ngày càng rộng ra. Rộng như chạy dài mãi trên một miền cát trắng bao la. Trời mờ dần. Đêm buông xuống. Tôi loay hoay không biết phải đi về phía nào. Và có một bóng trắng hiện lên ở rất xa phía tôi đứng. Tôi nhận ra người mẹ của chính mình. Người mẹ đã mất từ cách đây rất lâu. Người mẹ đã gắn liền với cả một tuổi thơ dằng dặc những nỗi buồn của tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy mẹ, nhưng mẹ ở rất xa. Bóng mẹ mờ ảo lẫn lộn trong rất nhiều những đám mây đen kịt của buổi tối mùa thu. Tôi bắt đầu lấy hết sức lực của mình để gọi “Mẹ ơi…..” Tôi cứ gọi những tiếng dài bất tận như thế. Và mẹ cứ trôi đi, trôi đi, khuất lấp trong những đám mây như chưa bao giờ nghe thấy bất kì một âm thanh nào của nhân gian này

Và khi tỉnh dậy, những điều đó tan thành khói, ám sâu vào tận tim phổi tôi. Bởi thế nhiều khi nghĩ đến biển tôi thấy sợ”.

Đêm dừng lại ở đó, và Thụy Anh cũng  như chìm sâu vào từng khoảng tối đêm ấy.

***

Những ngày sau giáng sinh dài lê thê với những cơn đau đầu đẩy nhau đêm qua đêm. Những đợt gió lạnh buốt trong đêm cùng với việc phải nhớ lại những mảng kí ức đau buồn đã khiến Thụy Anh chìm nghỉm yếu đuối và mỏi mệt. Cô lên cơn sốt. Bố cô có những đêm phải thức trắng để trông cho cô ngủ miên man trong sơn sốt nhưng Thụy Anh không cho ông lại gần. Cô tự giam mình trong phòng mặc kệ cho mọi thứ ngày càng trở nên mơ hồ và mịt mù..

Thụy Anh chịu đựng tất cả những điều đó một mình như tất cả những ngày trước đây. Nỗi nhớ lại vùng dậy ám ảnh cô đến đau nhói. Những ngày sau khi Phương Hoài mất cô đã chuếnh choáng đến thế nào, để rồi đã bị ngã quỵ trong giờ thí nghiệm, khiến cho cả lớp nháo nhào ra sao. Lúc đó cũng như bây giờ, cô cứ nghĩ mình sẽ chết, và cô chờ đợi thần chết đến đưa mình đi, nhưng cô không chết. Không thể nào chết. Bởi vậy mà cô cứ nối tiếp những ngày tháng về sau của mình như thế, như một chuỗi mỏi mệt mơ hồ. Cô không báo cho ai biết mình ốm nhưng có một buổi chiều khi cô đang còn ngủ chập chờn thì Quân đến. Anh mang theo một bác sĩ với đủ các dụng cụ.

- Nếu em muốn chết thì cứ chết nhưng anh không cho phép em từ bỏ cuộc sống này.

- ……

- Đừng nói gì, và cũng đừng có cãi lời anh nữa.

Nói rồi Quân quay sang nói với anh chàng bác sĩ trông chắc cũng còn trạc tuổi với anh: - Cậu truyền cho cô ấy ít nước và thuốc bổ nhá. Nhân tiện khám xem cô ấy thế nào hộ mình.

- Yên tâm.

- Em không muốn làm gì cả. Em cũng không muốn chết nhưng em thật sự muốn yên tĩnh. Hai người có thể ra ngoài được không?

- Em không có quyền gì ở đây hết, cô bé ngốc ạ. Hãy thật ngoan nào. Chỉ cần khám và cho em uống thuốc xong anh sẽ ra ngoài luôn. Em không phải nhìn thấy anh nữa đâu.

Nghe Quân nói vậy, cảm giác có lỗi với Quân lại trở về dồn dập trong cô. Cô đã bỏ mặc anh một mình với những câu hỏi không thể trả lời nổi. Cô thậm chí còn chưa đến gặp anh để xin lỗi hay để nói rõ bất kể chuyện gì cho sự chạy trốn vào ngày lễ giáng sinh. Quân có quyền quên cô, hận cô và từ bỏ cô nhưng Quân không làm thế. Tại sao anh cứ nhẹ nhàng như vậy. Những gì anh đã và đang làm cho cô đều khiến Thụy Anh cảm động nhưng cô biết mình vẫn chưa bao giờ có thể yêu anh đến thật thà tâm hồn mình.

“Rồi sẽ tỉnh lại thôi. Đây là lần đầu tiên mình thấy anh nói đúng những suy nghĩ của mình nhất. Mình không có quyền từ bỏ cuộc sống này. Nếu muốn, mình phải tìm gặp mẹ để trả nó lại cho mẹ. Nhưng làm sao đây, làm sao có thể tìm được mẹ. Mười lăm năm rồi, mình đã chờ đợi nhưng có lẽ người mẹ yêu dấu ấy đã quên mất mình rồi nếu không chính bà đã đi tìm mình. Mình vẫn còn ở lại đây, vẫn còn ở ngôi nhà số 5 cũ kĩ này. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có mẹ đi mãi không về. Mình có đủ can đảm để đi tìm hay để chờ đợi mẹ nữa hay không?”

Thụy Anh cảm giác được. Phải rồi, Quân đang giữ cô lại. Bây giờ chính anh là người đang ở bên cạnh cô, chính anh là người đang níu tay cô nhưng cô sợ hãi quá. Cô không còn biết mình sẽ trụ lại được bao lâu nữa. Cảm giác ngạt thở ập đến hệt như những khi cô chạy xe ngược gió trên cầu Long Biên. Những khi ấy cô biết mình đang đi rất gần với một miền chết chóc.

- Em tỉnh rồi à? Để anh lấy cháo cho em ăn. Dì Hạnh nấu cháo từ lúc sáng cho em đấy.

- Em không muốn ăn. Em không sao. Mà anh không đi làm sao? Anh ở đây với em từ đêm qua à?

- Ừ, em ốm thế làm sao mà anh đi làm được. Đã vậy lại còn bưởng bỉnh không chịu đi bênh viện nữa.

- Em xin lỗi. - Thụy Anh nói rồi mỉm cười giàn hòa.

- Anh gọi Hải Hoa rồi đấy, lát nữa đi học về con bé sẽ qua đây trông em luôn.

- Em nhớ Hoàn Kiếm quá.

- Khỏi ốm anh sẽ đưa em đi. Ngoan nhé cô bé của anh.

- Anh…. Anh không giận em sao?

- Giận vì điều gì đây em? – vì đã quá lâu không thấy em đâu hay vì đêm giáng sinh em không chịu đi chơi với anh mà lại trốn ở một nơi nào đó để đến nỗi bị ốm như thế này. Anh đã yêu em bao nhiêu lâu nay rồi. Nói thật, anh cũng thấy giận, thấy buồn nhưng anh không thể làm gì được.

- Anh! Em xin lỗi. Em….

- Thôi nào, em không cần phải nói gì đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Khi nào em khỏe lại mình hãy nói chuyện tiếp nhé. Hải Hoa chắc sắp đến rồi. Anh đến công ty bây giờ đây, có gì chiều tối anh đến nhé.

- Vâng….

Sự bao dung của anh giành cho em là có thật hay chỉ bởi anh đã buông trôi tình yêu của tụi mình khi mà giới hạn đã đi quá xa. Em xấu xa và ích kỉ lắm anh có biết không? Em đã chỉ muốn lợi dụng anh để sống yên ổn với cuộc sống này. Vậy mà chính em lại đang dần dần từ bỏ anh, để rồi tự kéo mình vào một mê cung nào khác mà chính em cũng không biết đầu cuối nó ở nơi nào. Nếu em và anh buông tay nhau, em biết em sẽ cảm thấy thanh thản vì em không còn phải làm những điều không thể thuộc về mình được nữa. Nhưng em không đủ can đảm để làm việc đó. Em không đủ sức để đối diện với chính tận cùng tâm hồn trần trụi xù xì và tệ hại của mình nữa rồi.

- Nếu chị mà tự làm mình ốm thế này nữa em sẽ giận chị đấy.

Chưa mở cửa phòng vào mà Hải Hoa đã oang oang nói từ ngoài khiến Thụy Anh như bị gọi bật ngược lại.

- Xem ai đến thăm chị này.

- Phong?

- Em với Phong còn mua cho chị một bó cúc tím rất đẹp. Để em đi xuống nhà lấy nước cắm hoa nhé. Phong ngồi đây chơi với chị đã nhé.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-5
 Ngay bây giờ khi cô biết chính Phong là người đã kéo mình đi đến tận cùng của những sự thật, cô đã hạnh phúc vì lần đầu tiên cô đủ can đảm đế lắng  nghe tâm hồn mình nhưng rồi cô biết nếu cô không dừng lại, cô sẽ không thể quay trở lại được nữa. (Ảnh minh họa)

Hải Hoa vừa nói liên mồm vừa chỉ chỗ cho Phong ngồi xuống cạnh chỗ Thụy Anh đang nằm trong khi cả Thụy Anh và Phong đều im lặng như đang cố nắm bắt từng hơi thở của nhau mà chỉ có hai người mới cảm nhận được.

- Từ hôm đó chị đã ốm mà không báo cho tôi biết. – Phong ngồi xuống bên cạnh Thụy Anh và nói.

- Tôi không muốn gặp ai cả. Ngay cả việc gặp cậu cũng chỉ làm cho tôi mệt mỏi thêm chứ chẳng để làm gì cả.

- ………..

Thái độ xa lạ trách móc của Thụy Anh khiến Phong cảm thấy chán nản, hoang mang và thực  sự lo lắng.

- Chỉ vì đã đến lúc Thụy Anh không thể lẩn trốn mọi việc được nữa. – Anh nói chậm chạp và rõ ràng những điều đó, như muốn buộc cô phải nhìn vào chính tâm hồn mình.

Câu chuyện đứt gãy dở chừng khi Hải Hoa mang bình hoa bước vào:

- Này, cậu làm gì mà khiến chị tớ mặt mũi tái xanh hết lại thế này?

- Tớ về trước đây, Hoa ở lại với Thụy Anh nhé. Chiều tớ còn phải sang Phố đi làm. – Nói xong câu nói có vẻ giận dỗi ấy, Phong bước ngay ra khỏi cửa mà không hề để ý đến thái đội của hai người con gái đang bên cạnh mình.

- Ơ hay, lúc nãy thì đòi đi cùng cho bằng được rồi bây giờ lại kêu có việc đòi về. – Hải Hoa nhìn Thụy Anh và Phong rồi hỏi: - Hai người có chuyện gì giấu em à?

- Không. Tôi về trước đây.

Phong vừa bước ra khỏi phòng Thụy Anh nhắm mắt lại và cảm giác như những giọt nước mặn chát đang chực trào ra khỏi cổ họng nhưng cô cũng không biết mình phải làm gì nữa. Cô không dám phá vỡ cái bình ổn đang diễn ra trong cuộc sống của mình một lần nữa. Những khoảnh khắc bên Phong là những khi mà cô được sống thật thà nhất với tâm hồn mình, nhưng nó khiến cô sợ hãi vì khi ấy cô phải đối diện với quá nhiều điều của quá khứ. Ngay bây giờ khi cô biết chính Phong là người đã kéo mình đi đến tận cùng của những sự thật, cô đã hạnh phúc vì lần đầu tiên cô đủ can đảm đế lắng  nghe tâm hồn mình nhưng rồi cô biết nếu cô không dừng lại, cô sẽ không thể quay trở lại được nữa. Cô sẽ buộc phải phá tung cuộc sống mà cô đã cố gắng sắp xếp trong suốt bao nhiều năm qua. (Còn nữa)
Theo dõi mục truyện ngắn của Blog Học tiếng anh giao tiếp tại Hà Nội để đón đọc phần 6 của câu truyện nhé
Nguồn: Internet
Xem thêm:
Bản nhạc chiều dang dở-phần 4

0 nhận xét:

Đăng nhận xét