Cái quan trọng là lòng đã không muốn quên thì có làm trời làm đất đi nữa cũng chả tác dụng gì.
Nghĩ cũng buồn cười. Ngày xưa mới chia tay người yêu cũ cũng làm trò unfriend khi thấy nó à ơi người khác, kiểu ta đây cóc cần lạnh lùng lắm, đinh ninh unfriend xong là cho ra khỏi cuộc đời rồi cứ thế bơ luôn. Thế mà sau đó ngày nào cũng mò vào xem nó viết gì, chia sẻ cái gì, quan tâm tò mò còn hơn cả lúc đang yêu nhau nữa.
Nhưng khổ nỗi nó chẳng để trạng thái công khai, mình vào lúc nào cũng chỉ xem được mấy cái status cũ rích, xem đến thuộc. Nỗi buồn lúc đó còn phải nhân thêm 100 lần nữa. Bao nhiêu cứng rắn, mạnh mẽ trước đó ảo tưởng tự nhiên biến mất hẳn. Đổi lại chỉ có cắn rứt và ân hận nữa thôi. Thấy mình hèn ghê, chỉ là một cái Facebook giữa hàng triệu cái tài khoản khác thôi mà, bận tâm, để ý làm gì cho mệt óc thế? Thì ra không là bạn bè trên Facebook cũng chả có ý nghĩa lắm. Cái quan trọng là lòng đã không muốn quên thì có làm trời làm đất đi nữa cũng chả tác dụng gì.
Mà chuyện cũng chưa dừng lại ở đây. Hôm đó chẳng hiểu sao có dịp gặp lại nhau. Hai đứa đứng đối diện, biết là còn có nhiều thứ để nói với nhau nhưng không đứa nào lên tiếng. Chợt nó hỏi:
- Sao em lại unfriend Facebook?
Tự nhiên chả biết trả lời ra làm sao.
Thú thực là trong lòng đã soạn ra 8 vạn câu trả lời đại loại như em ghen, em bực, em buồn, em còn nhớ anh, em khó chịu khi anh nói chuyện với người khác, em muốn unfriend để xem anh có quan tâm không, có thắc mắc không, có hỏi han không? Nhưng chẳng hiểu lúc đó cái niềm tự ái ở đâu bỗng dâng lên cao ngút ngàn không thể mở miệng nói ra mà nói thật, hít thở một hơi rồi buông một câu lạnh như băng làm cả mình đau mà nó cũng không vui hơn là mấy:
- Chia tay rồi thì còn kết bạn trên Facebook làm gì?
Ừ, nói xong phải nén nước mắt lắm mới không chảy ra. Bọn con gái nhiều khi cũng ấu trĩ lắm cơ, cứ tưởng làm cao, giữ giá thì con trai phải chạy theo mà nâng niu này nọ. Khi ấy mình đã tự đánh cược với mình luôn, nếu nó còn yêu thì kiểu gì cũng sẽ add lại bạn bè trên Facebook thôi, hoặc chí ít là muốn giữ cho cả hai một mối quan hệ nào đó. Nếu nó không xi nhê gì thì nghĩa là thôi quên đi, chia tay là hết, tình nghĩa thế là xong.
Ấy thế mà xong thật mới... ngu. Núi cao còn có núi cao hơn, mình kiêu nó còn tự trọng hơn gấp 8 vạn lần nữa. Nghe xong nó chỉ "ừ" một cái. Đến 3 năm sau, nghĩa là khi đang viết những dòng này mình và nó vẫn chưa kết bạn lại luôn. Mỗi lần mình vào Facebook nó chỉ thấy ảnh đại diện và cover là khác thôi, còn những status thì chẳng cập nhật được để biết mối tình một thời đang sống vui hay sống dở.
Vì cái nút unfriend của Facebook và cái tôi của một đứa con gái 20 mà mất luôn người mình yêu đến tha thiết. Giá mà hồi đó... À mà không giá mà nữa, đã làm rồi thì phải chịu. Đành rút kinh nghiệm cho lần sau.
Bao giờ có tình mới thì cứ nhớ là cái gì nói được thì phải nói mà nghe được thì nhất định phải nghe. Tiếc gì dăm ba câu nói để rồi còn yêu nhau mà không thể quay về.
Đổ Vỡ Làm Ta Mạnh Mẽ Hơn
Tôi Đã Yêu Một Người Như Sinh Mạng
Nghĩ cũng buồn cười. Ngày xưa mới chia tay người yêu cũ cũng làm trò unfriend khi thấy nó à ơi người khác, kiểu ta đây cóc cần lạnh lùng lắm, đinh ninh unfriend xong là cho ra khỏi cuộc đời rồi cứ thế bơ luôn. Thế mà sau đó ngày nào cũng mò vào xem nó viết gì, chia sẻ cái gì, quan tâm tò mò còn hơn cả lúc đang yêu nhau nữa.
Nhưng khổ nỗi nó chẳng để trạng thái công khai, mình vào lúc nào cũng chỉ xem được mấy cái status cũ rích, xem đến thuộc. Nỗi buồn lúc đó còn phải nhân thêm 100 lần nữa. Bao nhiêu cứng rắn, mạnh mẽ trước đó ảo tưởng tự nhiên biến mất hẳn. Đổi lại chỉ có cắn rứt và ân hận nữa thôi. Thấy mình hèn ghê, chỉ là một cái Facebook giữa hàng triệu cái tài khoản khác thôi mà, bận tâm, để ý làm gì cho mệt óc thế? Thì ra không là bạn bè trên Facebook cũng chả có ý nghĩa lắm. Cái quan trọng là lòng đã không muốn quên thì có làm trời làm đất đi nữa cũng chả tác dụng gì.
Mà chuyện cũng chưa dừng lại ở đây. Hôm đó chẳng hiểu sao có dịp gặp lại nhau. Hai đứa đứng đối diện, biết là còn có nhiều thứ để nói với nhau nhưng không đứa nào lên tiếng. Chợt nó hỏi:
- Sao em lại unfriend Facebook?
Tự nhiên chả biết trả lời ra làm sao.
Thú thực là trong lòng đã soạn ra 8 vạn câu trả lời đại loại như em ghen, em bực, em buồn, em còn nhớ anh, em khó chịu khi anh nói chuyện với người khác, em muốn unfriend để xem anh có quan tâm không, có thắc mắc không, có hỏi han không? Nhưng chẳng hiểu lúc đó cái niềm tự ái ở đâu bỗng dâng lên cao ngút ngàn không thể mở miệng nói ra mà nói thật, hít thở một hơi rồi buông một câu lạnh như băng làm cả mình đau mà nó cũng không vui hơn là mấy:
- Chia tay rồi thì còn kết bạn trên Facebook làm gì?
Ừ, nói xong phải nén nước mắt lắm mới không chảy ra. Bọn con gái nhiều khi cũng ấu trĩ lắm cơ, cứ tưởng làm cao, giữ giá thì con trai phải chạy theo mà nâng niu này nọ. Khi ấy mình đã tự đánh cược với mình luôn, nếu nó còn yêu thì kiểu gì cũng sẽ add lại bạn bè trên Facebook thôi, hoặc chí ít là muốn giữ cho cả hai một mối quan hệ nào đó. Nếu nó không xi nhê gì thì nghĩa là thôi quên đi, chia tay là hết, tình nghĩa thế là xong.
Ấy thế mà xong thật mới... ngu. Núi cao còn có núi cao hơn, mình kiêu nó còn tự trọng hơn gấp 8 vạn lần nữa. Nghe xong nó chỉ "ừ" một cái. Đến 3 năm sau, nghĩa là khi đang viết những dòng này mình và nó vẫn chưa kết bạn lại luôn. Mỗi lần mình vào Facebook nó chỉ thấy ảnh đại diện và cover là khác thôi, còn những status thì chẳng cập nhật được để biết mối tình một thời đang sống vui hay sống dở.
Vì cái nút unfriend của Facebook và cái tôi của một đứa con gái 20 mà mất luôn người mình yêu đến tha thiết. Giá mà hồi đó... À mà không giá mà nữa, đã làm rồi thì phải chịu. Đành rút kinh nghiệm cho lần sau.
Bao giờ có tình mới thì cứ nhớ là cái gì nói được thì phải nói mà nghe được thì nhất định phải nghe. Tiếc gì dăm ba câu nói để rồi còn yêu nhau mà không thể quay về.
Nguồn: Internet
Xem thêm:Đổ Vỡ Làm Ta Mạnh Mẽ Hơn
Tôi Đã Yêu Một Người Như Sinh Mạng