Bản nhạc chiều dang dở-phần 7
Cô mở choàng đôi mắt nhìn anh. Không một tiếng nói. Không một nụ cười. Không điều gì cả. Cô và anh đã đi đến cái ranh giới cần phải dừng lại.Em nghĩ anh cần có người uống rượu cùng?
- Sao em đã tỉnh rồi? – Đang mải suy nghĩ, Dũng giật mình khi nhìn thấy Hải Hoa đi từ trong phòng đi ra.
- Em thương anh uống rượu một mình nên mới dậy để xin anh một ly đây.
- 3 giờ sáng rồi. Cũng chẳng ngủ được nữa nên anh ngồi nhâm nhi một tý thôi. Em muốn thì tự rót mà uống đi. Anh có cấm em điều gì bao giờ đâu mà lại phải xin.
- …….
- Em lại sắp khóc à tiểu thư? Chắc lại xúc động quá vì được uống rượu thoải mái hả?
- Anh sẽ không cấm nếu như em yêu anh, đúng không? – Hải Hoa vừa nói vừa tiến sát về phía Dũng. Cô ấy khẽ nâng ly rượu lên rồi nói: - Anh đổi đĩa đi. Mình nhảy với nhau một lát nhé.
Trong mê hoặc du dương của tiếng nhạc đêm, Hải Hoa say sưa và uyển chuyển trong từng bước nhảy với sự dìu dắt tuyệt vời của Dũng. Chưa lúc nào cô cảm thấy mình an toàn và bình yên như lúc này. “Hãy để mỗi đêm em đều được ở bên cạnh anh được không?”
- Điều đó sẽ chỉ mang lại cho em những đau khổ thôi.
- Em chỉ biết rằng mình đang thực sự cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc.
- ……..
- Hơi thở của anh rất ấm anh biết không? Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em thực sự đã cảm nhận được điều đó. Chưa bao giờ có ai đó đem lại cho em cái cảm giác ấm áp đến như thế. Em cũng không biết sao nữa? Có thế trong mắt anh, em chỉ là một đứa con nít còn sống với quá nhiều bồng bột mỏng mảnh của cuộc sống, nhưng em nghĩ khi yêu thì dù là người già hay trẻ con cũng vẫn có một trái tim trọn vẹn như thế thôi.
Anh! Hãy nhìn em đi. Hãy nói cho em biết thực sự anh đối với em là thế nào?
Nhìn vào ánh mắt của cô gái đang đứng rất gần mình, anh cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh dần lên với những gấp gáp, bối rối và vội vã. Nếu có thế, nếu anh thực sư có thể, có lẽ anh đã ôm cô vào lòng, và đặt cô vào tình yêu nồng nhiệt cùng sự ham muốn đến tột cùng của một trái tim biết yêu cháy bỏng. Dũng tin rằng, anh hiểu quá rõ cảm xúc của Hải Hoa. Nhưng trái tim anh quặn lại. Anh không thể nào làm khác được.
- Anh chỉ có thể nói rằng, cảm ơn em vì đêm nay em đã ở đây cùng anh. Còn những điều khác, hãy để thời gian làm chủ.
Nghe Dũng nói như vậy, Hải Hoa khẽ buông tay, giật lùi về phía sau một chút “Em xin lỗi”. Cô vội vã bước ra cửa khi trời chạng vạng sáng. Gió vẫn còn kẽo kẹt như than khóc trong những cánh cửa đã ọp ẹp của nhà kho tầng hai trên quán Phố. Không ai kịp nhận ra một ánh mắt trắng đến vô hồn cứ nhìn chăm chăm vào những khung cửa ọp ẹp ấy – ánh mắt của sự chết chóc đau đớn đã sắp chạm được vào ngôi nhà này.
Hải Hoa khẽ buông tay, giật lùi về phía sau một chút “Em xin lỗi”. Cô
vội vã bước ra cửa khi trời chạng vạng sáng. (Ảnh minh họa)
Dũng đứng lặng nhìn Hoa bước đi. Còn lại chỉ là một cảm giác trống rỗng đến tận cùng. “Quả thật, khi nỗi đau đã quá đầy thì người ta không còn có thể cảm nhận được về nó nữa. Lúc ấy tất cả tâm hồn chỉ còn như một cái lỗ thủng không đáy, cô độc và hoang lạnh. Không ai trong cuộc đời này có đủ khả năng để thoát khỏi những cái lỗ thủng ấy dù cho cố vùng vẫy biết bao nhiêu thì cuối cùng cũng đành bất lực nhìn một vực sâu xoay xoáy, cứ sâu mãi, sâu mãi trong khi mình thì lại ngày càng đuối sức. Dũng không biết mình sẽ bỏ phí đi những gì trong cuộc đời này nữa, nhưng anh biết đã gần đến lúc anh phải từ bỏ
***
Phong trở lại Hà Nội sau gần một tháng ở lại với mảnh đất biển ngút ngàn gió với những mặn mà trong nụ cười và sự ấm nóng của tình yêu thương. Phong có phần tươi tỉnh ra khá nhiều so với những ngày ở Hà Nội. Nhưng ngay từ khi đặt chân lên tàu trở về thành phố, trong đầu anh lại chỉ còn tồn tại hình ảnh nhỏ bé, xanh xao và mệt mỏi của Thụy Anh trong lần cuối cùng anh gặp cô. Sự thật, anh đã có ý định ở lại Hà Nội vì anh biết cô cần anh trong những khoảnh khắc mà con người vui vẻ này, nhưng rồi anh nghĩ, chẳng có gì cả. Mọi thứ sẽ lại vẫn tồi tệ như lúc trước. “Biết đâu chính sự xuất hiện của mình trong cuộc đời cô ấy mới là nguyên nhân khiến cô ấy khổ sở. Nếu mình không khuấy động mọi thứ lên có lẽ Thụy Anh vẫn là Thụy Anh đẹp đến hồn nhiên và hoàn hảo trong mắt mọi người. Rồi cuộc đời cô ấy sẽ trôi bình yên như dòng sông Hồng những ngày lặng gió
Hà Nội những ngày sau tết vẫn còn heo may gió nhưng lại có điều gì đó trong sáng, vui tươi của những ngày mới.
Phong trở về “Phố” khi đường xá ngoài kia bắt đầu ồn ào với những tiếng xe cộ ngược xuôi kéo rền. Vậy mà bỏ lại tất cả phía bên ngoài ấy, “Phố” trong vẫn ấm cúng và lắng đọng đến kì lạ.
- Cậu định ăn hết tết của bố mẹ rồi mới lên hay sao mà cho đến hôm nay mới thấy xuất hiện. – Tiến vừa thấy mặt Phong đã cợt nhả, quát ầm ầm nửa thật nửa đùa. Vậy mà vừa nói xong đã chạy lại ôm chặt lấy thằng bạn thân thiết. Trong khi đó Dũng chỉ lặng lẽ, chậm chạp ngước lên nhìn Phong rồi nói: - Lát nữa quán vắng người, anh em mình làm vài chén. Anh gọi cho Hải Hoa, Quân và Thụy Anh rồi.
- Sao trông anh già đi đến cả chục tuổi vậy anh Dũng? – Dáng vẻ mệt mỏi có phần tiều tụy của Dũng khiến Phong ngạc nhiên và lo lắng.
- Làm việc đi đã. Có gì cần hàn huyên thì lát nữa uống tý rượu vào nói dễ hơn. - Tiến vỗ vai Phong rồi đưa cho anh đồ uống của khách.
Dù ngay lập tức bị cuốn đi theo công việc nhưng trong đầu Phong vẫn không thể thôi băn khoăn mỗi khi nhìn thấy Dũng trong quầy pha chế. Mới chỉ chừng hai tuần mà trông Dũng phải già đi đến cả chục tuổi. Cứ như thể anh đã phải chịu những điều gì ghê gướm lắm. Trong khi đó, Dũng lại hầu như tránh nhìn vào ánh mắt có phần lo lắng và dò xét của Phong.
Chỉ một lúc sau đó, Quân và Thụy Anh đến. Trông Thụy Anh cũng có phần gầy đi và sắc mặt nhìn còn kém hơn so với khoảng thời gian cuối năm sau khi khỏi ốm. Phong nhủ thầm “hình như mọi người có vẻ gì đó không ổn? Hay rạn nứt đã bắt đầu xảy ra khi mà họ nhận ra rằng có những điều dù cố gắng để trung hòa, vẫn không thể nào tồn tại cùng một lúc được”. Nhìn thấy Phong, Thụy Anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Trong khi đó Quân vẫn hồ hởi như trước đây:
- Xem cậu em sau khi về nhà ăn tết với mẹ nào. Ái chà, trông có vẻ béo tốt lên nhỉ. Vậy mà cậu xem này, sau tết trông chúng tôi cứ như những con mèo già vậy?. Ai cũng phải sút mất mấy cân thịt.
Dũng vừa nhìn mọi người vừa chỉ tất cả ngồi vào một cái bàn tròn sát quầy rồi đem một chai rượu nếp quê ra đặt lên bàn cùng năm cái chén.
- Rượu nếp Kim Sơn chính gốc nhé. Mấy hôm trước có đi chụp ảnh ở Tam Cốc nên tôi mua về đợi cả nhóm lên nhâm nhi đấy.
- Thấy chưa, đã bảo anh Dũng là nhất. – Tiến vừa mở chai rượu vừa hồ hởi nói.
- Gọi cho Hải Hoa thử xem em. – Quân quay sang bảo Thụy Anh. – Sao giờ này mà vẫn không thấy đâu.
- Lúc nãy em gọi Hoa bảo phải muộn muộn mới tới được vì hôm nay bận off gì đó. Mọi người cứ uống rượu trước đi.
Lâu rồi mới ngồi với nhau nhưng bản thân Phong dù cố gắng đến đâu cũng không thể nào hòa hợp được với những khuôn mặt đang ngồi chung bàn của mình. Thật sự anh cảm thấy có quá nhiều điều không ổn đang diễn ra. Không phải họ ghét nhau mà bởi những khoảng riêng của họ lớn quá, để đến nỗi không còn có thể gặp nhau ở một khoảng chung nào nữa. Ngay cả đến với nơi mà họ đã coi như là một chốn đi về của mình, cũng không khiến họ cởi bỏ được khoảng tối của lòng mình.
Đêm đó Hải Hoa đã không đến. Ngồi lại cuối cùng chỉ còn Dũng và Phong. Dũng uống hơi nhiều nên có vẻ ngà ngà say, lại có hứng nổi máu nghệ sĩ. Dũng kéo Phong lên phòng tranh của mình, nơi anh xếp tất cả những bức ảnh về Hà Nội mà anh đã bắt đầu chụp từ khi còn bé cho đến tận bây giờ. Một Hà Nội đã lớn lên từng ngày cùng với khoảng thời gian sống của những người yêu thương nó. Nhìn những bức ảnh ngổn ngang trước mặt mình, Phong cảm thấy như cả một Hà Nội ồn ào đang tồn tại ngay cạnh anh trong giây phút này. Có những nhịp thở rất gấp, lại có những nụ cười nhỏ nhẻ, chậm rãi. Cuộc sống của một thành phố đã được chụp lại trong từng khoảnh khắc. Có những bức ảnh đã bị ố màu, hình như đã được chụp từ rất lâu rồi. Và có phần bị chủ nhân của chúng bỏ quên.
- Có biết tại sao tôi cho cậu xem những bức tranh này không?
- ……
- Vì tôi sợ những bức tranh này sắp không tồn tại được nữa rồi. Bởi thế ít ra tôi cũng muốn để cho một người thật sự thân thiết với mình được nhìn thấy chúng.
- Anh nói không tồn tại nữa?
- Phải. Tôi tin rằng cậu sẽ hoàn toàn hiểu được nếu như tôi nói rằng những bức tranh này chính là cuộc sống của tôi. Cũng vì thế tôi mở quán “Phố”, và vì nó tôi đã có thể sống cho đến tận bây giờ. Nhưng gần đây tôi cảm thấy… Biết diễn đạt thế nào nhỉ?. À, đúng như một bài viết của ông Trịnh Công Sơn, Tôi đã linh cảm thấy chuyến đi của đời mình. Cậu đừng cười và cũng đừng nhìn tôi như thế chứ. Tôi vẫn đang rất tỉnh táo. Tôi đã lắng nghe tiếng cười của hắn rồi. Rất có thể hắn đã cảm thấy điều đó từ tôi. Hắn đã biết được rằng tôi sắp cạn kiệt sức lực.
Dũng vừa nói rồi vừa từ từ bước xuống cầu thang, để lại Phong ở phía sau cùng với một tràng cười dài man dại mà anh chưa từng thấy ở Dũng bao giờ. Dũng lúc này trông chỉ như một thây ma đang vật vờ khắp trong không gian để tìm một chỗ ẩn nấp. Phong nhìn Dũng, rồi nhìn về phía những bức tranh trong căn phòng lờ mờ ánh đèn của khu tầng hai cũ kĩ ấy. Cảm giác lạ lùng đan xen với những tò mò nghi hoặc, anh lại gần để cố gắng lắng nghe điều gì đó mà anh đang mơ hồ cảm nhận thấy. Nhưng rồi anh cảm thấy mình nghẹt thở vì hình như có điều gì đó trong chính căn phòng này đang vây kín lấy anh. Anh không thể biết được rằng Dũng đã thức trắng trong căn phòng này bao nhiêu đêm để cào xé lồng ngực mình, và biết bao nhiêu những vết dao dính máu đau đớn quằn quại đã vấy đỏ cả những bức ảnh. Có một khoảng linh hồn đen tối nào đó đã chìm sâu vào trong căn phòng chứa đầy những bức ảnh Hà Nội này.
Phong đã cố gắng tự trấn an mình bằng những bản nhạc saxophone của Kenny G sau đó nhưng anh vẫn cảm thấy điều gì đó thật sự không ổn. Thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?, tại sao Dũng lại trở nên như vậy? Mới chỉ chưa đầy một tháng không gặp Dũng vậy mà anh đã hoàn toàn trở thành một con người khác. Điều mà trước đây tất cả những người bạn thân thuộc của Dũng đều cảm thấy chỉ là một ông Dũng khùng đã giành trọn vẹn cuộc sống và tâm hồn, thể xác của mình cho Hà Nội. Bởi vậy mà mọi người vẫn hay đùa rằng ông Dũng bây giờ có một Hà Nội là người tình say đắm với một tình yêu chết đi sống lại như vậy rồi thì còn có thể nhìn thấy cô thiếu nữ nào ngoài kia nữa đâu.
Dũng đã tồn tại hồn nhiên và giản dị như thế, từ trước cho đến tận bây giờ bạn bè chưa bao giờ có ai nhìn thấy anh đi với bất kì một người con gái nào hết. Vậy mà Hải Hoa lại hết lòng hết dạ với Dũng ngay từ lần đầu tiên gặp anh. Nhưng ai cũng nói, Hải Hoa trong sáng quá làm sao có thể đi vào tâm hồn của một con người đầy những ẩn ức tăm tối mà chưa ai chạm vào được như Dũng. Vậy mà suốt khoảng thời gian này, ai cũng nhận ra rằng Dũng chăm sóc Hoa còn hơn cả bản thân mình. Nụ cười dịu dàng của anh chỉ giành cho duy nhất một mình cô bé. Phong cứ nhìn mãi căn phòng chứa đầy những bức ảnh của Dũng mà không thể nào hiểu được chuyện gì đã và đang diễn ra. Có nhiều điều thật giả lẫn lộn trong cái khoảng đêm đen kịt này, chúng cũng đã đẩy anh vào một sự mơ hồ nào đó, không lối thoát.
Phong cứ nhìn mãi căn phòng chứa đầy những bức ảnh của Dũng mà không
thể nào hiểu được chuyện gì đã và đang diễn ra. Có nhiều điều thật giả
lẫn lộn trong cái khoảng đêm đen kịt này, chúng cũng đã đẩy anh vào một
sự mơ hồ nào đó, không lối thoát. (Ảnh minh họa)
Đêm ngày một sâu khiến cho tiếng saxophone càng trở nên hoang mang lạnh lẽo. Phong vẫn còn ngồi ngoài balcon của “Phố” hút thuốc để mặc cho quá nhiều những suy nghĩ vẫn còn lộn xộn đang ra sức bủa vây lấy tâm hồn mình.
***
Phong đã đúng. Dũng không giống như những người khác. Anh đủ khôn ngoan để có thể lựa chọn điều tốt nhất cho mình, nhưng trong chuyện này Dũng không chọn cách tốt nhất mà chọn cách thật thà nhất với tâm hồn mình. Anh không bao giờ chấp nhận sự thỏa hiệp bởi anh biết chỉ cần anh khẽ dừng quẫy đạp lại một chút là ngay lập tức hắn sẽ lấn át anh, đẩy anh vào một vực thẳm không thể nào thoát ra được nữa. Khi ấy anh sẽ không bao giờ có thể ngồi đây và sống thực sự với những suy nghĩ của anh nữa. Chỉ cần hắn chiếm được tâm hồn anh, hắn sẽ chi phối anh một cách bệnh hoạn.
Anh ghê sợ và căm thù hắn đến nỗi chỉ muốn tìm mọi cách để bóp chết hắn. Dũng đã cố gắng. Cố gắng không biết mệt mỏi, và chưa một giây phút nào dừng lại nhưng cho đến giờ phút này, anh cảm thấy mình đã thực sự bị hắn lấn át. Đêm nào anh cũng thua, cũng đau đớn, và đôi khi anh cầu xin hắn, van lạy hắn hãy tha cho anh nhưng rồi đáp lại những tiếng van xin ấy chỉ là một điệu cười đến lạnh buốt tâm can. Chỉ cần cái cười ấy thôi cũng đủ khiến anh biết rằng anh đã thua, và sẽ vĩnh viễn bị cuốn đi, sẽ không bao giờ còn cơ hội để quay trở lại nữa.
Dũng còn một việc cuối cùng phải làm trước khi để mình trôi đi vĩnh viễn.
Một sáng sớm khi những cơn mưa bụi vẫn còn dai dẳng len lỏi trong lòng phố, người Hà Nội co ro trong những đợt lạnh cuối cùng của mùa, những người xung quanh quán Phố đã ngửi thấy rất gần mùi của khói bay ra từ balcon tầng hai của căn nhà ấy. Rồi tiếp sau đó là những tiếng nổ lép bép lẫn với cái mùi ngai ngái của thời gian. Lửa bùng cháy nhưng vẫn gọn gàng trong một góc, đủ để không có ngọn lửa nào đi lạc ra những nơi khác. Màn mưa bụi như ủng hộ hành động đốt lửa ấy của chủ nhân ngôi nhà này.
Đám cháy ấy âm ỉ rất lâu rồi có lúc lại bùng lên như gầm gừ muồn thiêu trụi tất cả những gì xung quanh mình. Nhưng rồi hình như chủ nhân của ngôi nhà ấy đã kìm giữ được những ngọn lửa, giữ chúng cố định để chỉ phục vụ cho mục đích chính của mình. Lửa cháy như giục giã rồi lại như quằn quại đau đớn chỉ muốn cho sự dằn vặt này nhanh chóng kết thúc. Nhưng nỗi đau đấy cũng đã kéo dài hết gần một ngày mới tàn cuộc. Cho đến khi Dũng ném bức ảnh cuối cùng vào trong đống lửa đang âm ỉ cháy ấy, cũng là lúc anh biết rằng linh hồn của mình cũng đã hóa thành tàn tro, tan ra trong khoảng không gian này. Thời gian đã điểm cho sự ra đi.
Dũng ra khỏi nhà khi trời Hà Nội vào chiều. Mưa có vẻ đã tan dần trong gió. Nhưng cái lạnh giá vẫn còn bao bọc lấy cả thành phố này. Anh không hề nghiêng người hay quay lại một lần nào nữa để nhìn ngôi nhà mà mình đã gắn bó cả tâm hồn và thể xác cho đến tận lần cuối cùng. Anh đi rồi, anh đành chấp nhận thôi. Anh đã thua cuộc và bởi vậy anh không còn khả năng nào nữa để có thể ở lại.
Không còn ai nhìn thấy Dũng sau đó. Anh đã biến mất hoàn toàn khỏi trò chơi của cuộc đời này. Dấu vết còn lại duy nhất về anh chỉ là những tàn tro bay khắp phố sau đó. Trả linh hồn lại với phố. Để rồi trơ vơ một mình giữa những điều không bờ không bến.
Không một dấu vết.
Sau khi Dũng ra đi, café Phố đóng cửa. Đóng cửa tự nguyện, lặng lẽ cứ như nó đã biến mất hoàn toàn theo chủ nhân của mình. Và rồi những người thân thuộc của Phố cũng từ đó mà chia lìa nhau. Phong xin đi làm dự án trong Sài Gòn. Còn Thụy Anh ngày càng chìm sâu trong những nhạt nhòa của cuộc sống. Cô buộc phải dùng thuốc an thần nhiều hơn và rồi tự mình cười khóc trong những góc tối của riêng mình. Không ai có ý định tìm Dũng vì ai cũng nghĩ Dũng sẽ lại quay về thôi, vì bạn bè anh đều nói anh sẽ không bao giờ có thể xa được Hà Nội, nhưng Phong hiểu rằng, sẽ không bao giờ chuyện đó xảy ra. Dũng đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống này. Không còn điều gì có thể phủ nhận thực tế đó, nhưng nó khiến Phong quay trở lại những chới với ở tuổi mười một của mình khi chứng kiến Linh ra đi. Anh không thể định hình được những bước đi của mình dù ở bất kì đâu nữa. Cái còn lại chỉ là một biển lớn mất mát, không thể kiếm tìm.
Trời càng ngày càng trở nên xám xịt trong làn mưa bụi của những ngày tháng ba. Cây saxophone nằm cô đơn ở góc phòng cùng mấy chiếc đĩa CD cũ cũng nằm im lìm trong căn phòng đầy ắp những niềm tuyệt vọng. Chỉ có khói thuốc quẩn quanh trong đầu óc bừa bộn những suy nghĩ của anh về Dũng. Tại sao Dũng lại không có một lời nói nào trước khi ra đi, để rồi tất cả mọi thứ vì Dũng mà tồn tại cũng đã tan ngay sau khi anh biến mất. Chuyện gì là điều đang tồn tại thực sự vào giờ phút này.
Phong muốn rời xa nơi này một thời gian, vì anh không thể chịu đựng được việc hàng ngày đi qua Phố để rồi nhìn thấy sự mai một, bụi bặm và hoang tàn dần dần của quán. Nhưng Phong cũng chẳng đủ can đảm để vượt qua hình ảnh của Dũng Khùng để mà tiếp tục. Dù là Phong, hay tất cả những người khách đã từng thân thuộc ở đây đều luôn tin tưởng rằng Dũng chính là linh hồn, là nguồn sống của Phố, không có Dũng, Phố chỉ còn lại là một cái xác vật vờ, lay lắt qua ngày. Phong quyết định phải xa Hà Nội một thời gian. Nhưng trong lúc này anh chỉ khao khát được gặp Thụy Anh một lần. Anh muốn nói cho cô biết anh đang cần cô ở bên cạnh đến thế nào. Rằng anh chỉ muốn vùi mình vào cô mà khóc nức nở như một đứa trẻ. Từ thẳm sâu sau rất nhiều mất mát của lòng mình, trong tận sâu tâm hồn anh chỉ còn hình ảnh của ThụyAnh là vẹn nguyên, và cho dù ở giây phút nào anh cũng muốn mãi mãi có thể lưu giữ hình ảnh ấy.
Cả Phong và Thụy Anh đều im lặng nhìn nhau trong cái khoảng không gian chật hẹp này. Dường như không ai có ý định lên tiếng trước, vì sợ chạm vào những chênh chao khác. Những ngày qua mọi thứ quá ư phẳng lặng đối với cô, và dù bây giờ khi ngồi bên cạnh Phong, trái tim cô vẫn run lên nhưng cô buộc phải tự kìm chế tất cả những gì đang cố gắng chầu chực cơ hội để quẫy đạp. Cô không muốn rồi mình lại có một kết cục như Dũng, như Phương. Cô cần ở lại với cuộc sống này, dù chỉ là tồn tại. Bởi vậy khi Dũng quằn quại, tranh đấu thì Thụy Anh thỏa hiệp.
Trông Phong già và gầy sọp đi chỉ sau khi Dũng ra đi. Anh hoàn toàn đã mất đi cái ánh nhìn trẻ trung của tuổi hai mươi cần có. Cảm giác ở bên cạnh Thụy Anh lại càng khiến trái tim nặng trĩu. Anh thật sự không muốn cố gắng kéo dài bất kì điều gì trong vô vọng nữa. Ngay lúc này đây anh đã khao khát rằng cuộc sống của mình quay ngược trở lại một năm trước đây khi anh chưa gặp ai trong số những người này, để khỏi phải vướng vào cái vòng luẩn quẩn của họ.
- Thụy Anh…. - Ngồi im lặng mãi, Phong cũng có thể mở lời. Gọi lên một tiếng Thụy Anh đã phá vỡ cái không gian im lặng dày đặc và khó chịu giữa hai người.
- Thấy cậu có vẻ không ổn lắm đâu. Có muốn đi đâu đó cho thoáng một chút không? – Thụy Anh nói bằng giọng nói cũng chậm chạp và mơ hồ.
- Thụy Anh đi biển cùng tôi không?
- …..
- Tôi sắp đi Sài Gòn, không biết khi nào mới trở về nữa. Coi như tôi cầu xin Thụy Anh hãy ở cạnh tôi một lần này nữa được không?
Những lời Phong nói đã đẩy Thụy Anh vào một cảm giác chuyếnh choáng không thể nào thoát ra được. Cô như một kẻ đi đẩy hẳn ra khỏi sự tồn tại ồn ào của cuộc sống này để trở về với những giấc mơ đêm chỉ còn riêng mình. Tại sao lại đúng là lúc này? Có phải chính bản thân Phong cũng không thể nào chịu đựng được nữa những ngột ngạt đang diễn ra gần đây. Tại sao mình lại cảm thấy khói chịu đến như thế khi Phong nói sẽ ra đi? Biết bao nhiêu người đã đi rồi, có ai còn biết tìm đường để quay trở lại nữa đây. Những người mình yêu quý và thực sự cần, họ rồi cũng bỏ lại mình. Rồi sau tất cả sẽ là điều gì đây?. Thụy Anh loạng choạng đứng dậy, cô muốn vùng chạy khỏi nơi này, nhưng, ánh mắt khẩn cầu tha thiết của Phong giữ cô lại. Thụy Anh thở hắt ra, im lặng gật đầu.
Biển Hải Phòng những ngày này gió bạt ngàn nhưng im lặng tận chân trời. gió không còn vẫy vùng những đợt sóng kêu gào da diết đối với những con người mệt nhọc khổ sở nơi đây nữa. Biển vắng. Tiếng bờ cát kêu gọi rất nhiều những xa xăm và hư vô từ đâu vọng trở lại. Phong cứ bước đi chậm chạp trên bờ cát thân quen của quê mình nhưng rồi không thể nào cảm nhận được những thương yêu còn đọng lại trước đây ngoài một nỗi sợ hãi vô biên từ quá khứ vọng lại. Lần cuối cùng Phong đến đây là mùa hè năm mười một tuổi trước khi Linh mất. Từ đó mọi dấu vết trên con đường buồn bã ấy Phong đã cố quên.
Nhưng hôm nay Phong muốn cả mình và Thụy Anh trở về với biển để được bước đi mà không để lại dấu vết gì như những bước chân của gió trôi trong hư vô. Những bước chân của anh trong cát, sóng biển đã ùa vào rồi xóa sạch. Phong mải miết bước đi trong khi Thụy Anh đứng lặng ở phía sau nhìn lại. Cô cảm giác như có hàng nghìn những chiếc đinh nhọn cắm ở bên dưới bờ cát tưởng như vàng tươi và yên ổn kia. Những chiếc đinh làm chân cô rớm máu, đau rát.
Hai con người đi cùng nhau trên một đường thẳng nhưng rồi lại bị đẩy xa nhau về hai cực của đường thẳng ấy mà không thể nào chạm vào nhau nữa. Họ không thể tìm ra nhau ở bất kì một điểm nào khác nữa. Họ chới với đưa tay tìm kiếm để cố nắm lấy một bàn tay nào đó nhưng rồi tất cả vô vọng. Họ vẫn bị trôi tuột đi trên một đường thẳng ấy, và dần biến mất khỏi nhau, không còn dấu vết gì để lại, như đã bị gió và cát cuốn trôi tất cả.
Thụy Anh nhắm mắt lại rồi chạy về phía Phong. Lần đầu tiên cô ôm anh chặt đến như vậy. Lần đầu tiên Phong thật sự cảm nhận được trái tim cô gái bên cạnh mình đang run lên nóng bỏng, khao khát và nồng nhiệt.
Lần đầu tiên cô ôm anh chặt đến như vậy. Lần đầu tiên Phong thật sự cảm
nhận được trái tim cô gái bên cạnh mình đang run lên nóng bỏng, khao
khát và nồng nhiệt. (Ảnh minh họa)
- Đứng im nhé. Chỉ cần đứng im lặng như thế này thôi. Để cho mọi thứ dừng lại. Biển làm tôi có cảm giác mình đang trôi nổi lênh bềnh ở đây, và tôi cần một người túm tôi lại.
- Chị tàn nhẫn hơn tôi nghĩ.
- Đúng.
- Nếu chị cứ đứng im như thế chị sẽ không còn là Thụy Anh nữa đâu.
- Tôi không biết Thụy Anh thật sự có tồn tại không? Cô ấy là ai và ở đâu? Tôi không biết liệu mình có thể nào gặp được cô ấy thật sự không hay tất cả chỉ là những cái bóng viển vông, mờ hồ và xa lạ được phản chiếu qua một tấm gương nào đó đặt ở một nơi nào đó. Thụy Anh là ai? Hình thù của cô ấy trông như thế nào? Chao ôi! Không! Với cô ta mọi thứ chỉ là giả tạo với vẻ hào nhoáng bóng bẩy ở bên ngoài Cô ấy nương tựa trong những chiếc mặt nạ khổng lồ và đẹp đẽ ấy.
Tôi đã bao nhiêu lần muốn đi tìm khuôn mặt thật của cô ta đằng sau tất cả những tấm mặt nạ ấy. Nhưng rồi càng cố gắng, tôi càng cảm thấy sự bất lực đè nặng tâm trí mình. Cậu đừng bao giờ có ý định tìm Thụy Anh nữa. Có lẽ nên để cô ấy vĩnh viễn chỉ như một cái bóng chờn vờn xung quanh ta. Đừng bao giờ đi tìm cô ấy nữa. Đừng bao giờ.
Thụy Anh nói rồi buông tay khỏi Phong ngã vật ra bãi cát ngay dưới chân mình. Cô không đủ sức để tiếp tục cuộc hành trình dang dở của mình nữa. Cô thừa nhận cuộc tìm kiếm ngày càng trở nên vô vọng, và Phong, ngay cả Phong nữa rồi cũng không thể nào đủ sức để có thể vượt qua được những nghiệt ngã của cuộc hành trình ấy. Mọi thứ tan nhòa đi như chính màn đêm đang ập xuống đầu hai người. Họ vẫn im lìm trước những diễn biến thời gian đang trôi đi trong cuộc sống này. Họ dừng lại. Mọi cảm giác tồn tại đều trở nên vô nghĩa hơn lúc nào hết. Biển động. Như chợt tỉnh vì những tiếng khóc rền vang dai dẳng của những linh hồn lạc loài đang đi tìm những thân thể sống để nhập vào, để có thể quay trở lại với cuộc sống loài người mà họ đã thèm khát mong mỏi suốt trong những khoảng thời gian lang thang tìm kiếm.
Biển gào khóc. Muốn níu giữ lại những linh hồn đang muốn ra đi ấy. Biển im lặng. Rút lui khỏi tất cả để trở về với đại dương sâu thẳm của mình khi cả linh hồn và những thể xác đã ra đi về với cõi sống để mặc biển âm u, cô độc giữa đại dương mênh mông của mình. Vậy mà bỗng dưng những con sóng như reo hò lên, nhảy múa vui sướng và miệt mài khi có hai tâm hồn ùa mình vào giữa lòng biển. Hai tâm hồn ấy òa khóc trong vòng tay nhau rồi ngụp lặn trong những chính những giọt nước mắt của biển khơi. Sự im lặng tĩnh mịch và sầu thảm của biển đã hoàn toàn bị phá vỡ khi họ xuất hiện.
Biển muốn bày tỏ niềm biết ơn của mình đã không để mặc biển cô đơn trong đêm sâu thẳm lạnh giá của đại dương, nhưng họ cười và say đắm với nhau, say đắm với biển. Họ cảm thấy mát lành và yên bình. Họ cười tự nhiên trong nụ cười của biển. Họ khóc hồn nhiên cùng với những giọt nước mắt ngay cạnh biển. Và rồi biển đưa họ trở về với bờ bãi yêu thương của mình để họ được ngủ một giấc thật sâu trên tấm thám vàng của biển, giữa bầu trời bạt ngàn gió. Họ đã yên giấc trong hình hài thật thà nhất của mình mà không cần phải cố gắng kiếm tìm. Họ chìm ngập trong cảm giác về nhau.
Phong mở mắt ra ngước lên bầu trời chạng vạng còn đậm đặc sương mù. Thụy Anh vẫn nằm bên cạnh anh. Gió đêm qua đã hong khô quần áo của hai người tự lúc nào nhưng anh vẫn cảm thấy chân tay mình lạnh buốt. Đầu óc như quay cuồng vì những ý ức của đêm qua. Anh không thể nhớ nổi mình đã trải qua những giây phút như thế nào trong đêm qua. Mọi thức đều như một giấc mơ. Một giấc mơ chạm sâu nhất vào sự thật bằng bản năng sâu sắc của những trái tim đơn độc.
Anh và cô đã tìm thấy nhau trong cái khoảnh khắc bất tận giữa biển đêm lạnh giá tê tái ấy. Đêm qua anh đã tìm thấy cô vùng vẫy đau đớn trong những mê man của gió và nước. Vẻ đẹp đến bản năng của một người con gái đằng sau quá nhiều những chiếc mặt nạ che đậy đã được bộc lộ hoàn toàn trong cái khát khao đến mặn chát của biển cả. Họ đã dừng lại, im lặng để rồi đi vào trong nhau ở cái thời điểm không thể nào tách rời ấy. Anh nghĩ và nhớ, siết chặt đôi tay lạnh cóng của Thuỵ Anh khiến cô tỉnh dậy. Cô mở choàng đôi mắt nhìn anh. Không một tiếng nói. Không một nụ cười. Không điều gì cả. Cô và anh đã đi đến cái ranh giới cần phải dừng lại. (Còn nữa)
Theo dõi mục truyện ngắn của Blog Học tiếng anh giao tiếp tại Hà Nội để đón đọc phần 8 của câu truyện nhé
Nguồn: Internet
Xem thêm:Bản nhạc chiều dang dở-phần 6
0 nhận xét:
Đăng nhận xét