Buông tay là cách từ bỏ quá khứ
Con người chúng ta, thường thích làm những thứ bị ngăn cấm. Ví dụ như cuốn sách bạn đang cầm trên tay, bỗng dưng người ta ra lệnh thu hồi nó, phải chăng thứ bạn sở hữu sẽ càng quý hiếm hơn, đáng trân trọng hơn, và rất nhiều người muốn đọc để coi vì sao nó lại bị thu hồi. Hay lúc còn đi học, những món đồ ăn vụng trong lớp đám học trò sẽ thấy nó ngon hơn hẳn nếu được cầm ăn công khai.Người ta nói đúng, hãy chọn người thương mình chứ đừng nên chọn người mình thương.Bởi vì chỉ có người thương bạn mới có thể làm bạn hạnh phúc được.Còn người bạn thương luôn luôn chỉ làm bạn buồn và thất vọng thôi.Và có thể bạn sẽ bị tổn thương.Những tổn thương ấy chẳng bao giờ lành được...Bởi vậy tình dang dở thì nên gói lại chứ đừng ôm khư khư.
Nếu không thôi nhớ được thì đừng cố bắt mình phải thế. Bởi có những điều đã khắc là ghi, đừng xóa cũng được nhưng hãy để yên vị trí vốn dĩ đó.
Mỗi chúng ta sẽ có những điều tiếc nuối cho riêng mình, vấn đề là tiếc nhiều hay tiếc ít, có những niềm tiếc cứ đằng đẵng theo ta mãi, mất đi người mình thương cũng là niềm tiếc dai dẳng và sâu thẳm. Tình cảm là điều không thể ép buộc, nếu đã quyết định dừng thì hẳn là một dấu chấm, có cố thêm vào vài chấm để thành hai chấm hay chấm lửng hoặc chấm than cũng không thể quay trở lại được. Những điều làm ta đêm đêm quặn thắt là kỷ niệm, sống với nhiều kỷ niệm hay sống hoài với nhiều kỷ niệm, có là cái sai chăng?
Nếu nói quên là quên liền, ngay và lập tức được thì hóa ra những điều ta và người từng có với nhau chỉ là những chữ cái khắc trên cát, gió đến là bay vù, phủi sạch mọi thứ ư? Chúng ta không sai khi nỗi nhớ là lẽ tự nhiên, với một người con gái để thôi nhớ một người cũng khó như việc tập nhớ họ. Có những điều rất khó khắc sâu vào tâm ta nhưng một khi đã khắc thì khắc rất lâu, vì thế cần thời gian để thôi nhớ là điều dễ hiểu.
Khoảng cách giữa yêu và thương ngỡ là mong manh, nhưng rất rành mạch. Cái nào cao hơn cái nào tự bản thân người ta qua trải nghiệm sẽ hiểu thấu. Chỉ biết rằng, thương ai đó rõ ràng là một cái nợ. Mà để trả hết cái nợ này, một cuộc đời là chưa đủ.
Vì vậy khi tình cảm chưa đủ lớn ta không có quyền trách hoàn cảnh hay ai khác, dừng âu cũng là điều có thể chấp nhận. Nếu không thôi nhớ được thì đừng cố bắt mình phải thế. Bởi có những điều đã khắc là ghi, đừng xóa cũng được nhưng hãy để yên vị trí vốn dĩ đó, sẽ có những tầng ký ức mới xếp chồng lên nhau, hãy cứ thuận theo tự nhiên. Sẽ có những lúc nhớ quay quắt về miền quá khứ nhưng cứ bọc nó trong chiếc khăn kỷ niệm, gói đó, cất đó nhưng đừng ôm khư khư.
Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến.Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.
Đời cho ta nhiều thứ để làm ta biết sợ.Cho ta cuộc sống để ta sợ cái chết.Cho ta hạnh phúc để ta sợ đau khổ.Cho ta tiền bạc để ta sợ nghèo khó.Cho ta sức khỏe để ta sợ ốm đau.Và đời cho ta một ai đó để ta sợ mất đi.
Dừng lại nhé người một chút thôi
Một chút thời gian để bồi hồi
Cho trái tim... dung hòa nhịp đập
Cho mi đừng... tuôn lệ đắng môi
Dừng lại nhé anh để đợi chờ
Chờ hoài khoảnh khắc đã buồn trôi
Yêu dấu trong tôi đành khép lại
Để hằng lưu giữ, để phai phôi.
Nguồn: Internet
Xem thêm: Tại sao cứ phải chia tay vào mùa đông?
Từ bỏ cũng là một cách yêu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét