Thương vội người đến sau...
Người ta đến trong lúc tuổi thanh xuân của em đang nằm dài với cô đơn và phiền muộn. Em mệt mỏi với mớ bòng bong hoài niệm, em lãng phí thời gian cho những điều đã qua.Sau khi chia tay một mối tình, liệu rằng người ta sẽ đón nhận người mới đến sau theo cách nào anh nhỉ?
Em sợ có người thờ ơ, lạnh nhạt với một người mới đến sau sẵn sàng dọn sạch đống đổ nát trong tim mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Nhưng em càng sợ hơn một điều nữa anh à! Em sợ người ta, rồi sợ em bế tắc trong chuyện tim yêu mà thương vội người đến sau.
Em sợ người ta cũng thương em thật tâm như anh đã từng, rồi sợ tim mình trống hoác mà mượn tạm tình yêu của người mới về cho riêng mình.
Em sợ những đêm mùa đông gió thốc mạnh và tiếng mưa rơi vỡ loang ngoài hiên, người ta nhắn em rằng “Đông về rồi, đắp mền cẩn thận em nhé!”. Người em đợi chẳng đến mà người thương em cứ lặng thầm bên em như vậy.
Người ta đến trong lúc tuổi thanh xuân của em đang nằm dài với cô đơn và phiền muộn. Em mệt mỏi với mớ bòng bong hoài niệm, em lãng phí thời gian cho những điều đã qua. Là người ta kéo em ra khỏi những-điều-không-nên-giữ ấy và nhắc em trân trọng khoảnh khắc của hiện tại. Em sợ sự dịu dàng và chu đáo của một người trưởng thành sẽ khiến trái tim mỏng manh người con gái yên lòng dựa vào.
Trái tim con gái mỏng manh, chông chênh lắm anh à! Có một người dù đến sau nhưng thật dạ thương, thật lòng muốn lau khô những giọt nước mắt trên mi, muốn tự khâu những vết xước nham nhở trong tim em. Người ta không mong em đáp trả, chỉ mong em đừng xa lánh mà xua đuổi. Người con trai như vậy xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn phải không anh. Còn em, trái tim em đã chẳng còn vẹn nguyện để người ta thương nhiều như vậy.
Lúc đó em lại sợ, sợ mình thương cho tình yêu của người mà “thương vội” người luôn anh à. Người ta không có lỗi, em không muốn mình là kẻ tự cầm dao cứa vào tay người khác như anh đã từng.
Gần đây trời cạn nắng và mưa nhiều anh à! Em hay co mình lặng lẽ, bước đi xiêu xiêu trên phố cũ mặn chát nước mắt. Dường như em thấy mình chỉ là một chấm tròn bé xíu giữa dòng người tấp nập ngoài kia. Nhưng…
Người ta vẫn đứng đó, cầm chiếc ô màu xanh dương, mỉm cười và kéo em vào đi chung một chiếc ô. Là chiếc ô màu xanh, y hệt như chiếc ô ký ức ngày xưa anh từng chở che em. Em lại sợ mưa lạnh, tim em bé nhỏ, còn trái tim người ta lại quá rộng lớn. Em sợ em mượn tim người ta mà ngủ vùi một lúc anh à! Rồi sợ lúc tỉnh dậy, em thấy lạ lẫm, thấy còn thương anh nhiều lắm, chứ không phải người ta.
Thương vội người đến sau có phải không công bằng với người mới, với chính em và với quá khứ không anh?
Nguồn: Kenh14
Xem thêm:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét