Bản nhạc chiều dang dở-1
Thuỵ Anh? Trong đầu anh chỉ kịp vang lên hai từ đó rồi chợt thấy mình rơi vào trạng thái bối rối kì lạ. Mình có thể lại gặp được cô ấy sao?Nhiều điều đã qua đi mà bây giờ khi nghĩ lại Phong vẫn không thể nào hiểu được mình đã trải qua giai đoạn ấy bằng cách nào. Cũng lạ thật, con người cứ tưởng mình sống dai dẳng mòn mỏi lắm, nhưng hóa ra lại tan biến nhanh như một cơn gió, ai mà biết được sẽ bay đi lúc nào.
Một chiều tháng ba đầy gió, đã đi qua bao nhiều ngay mưa bụi và giá rét, bao nhiêu chuyến tàu đêm – sáng đi lại giữa Hà Nội và Hải Phòng. Đã có biết bao nhiêu lần ra đi để rồi quay trở lại. Cứ gom nhặt từng chút một từng chút một tình cảm để trở về, để tin rằng mình sẽ vượt qua, sẽ sống bình yên trong những khoảng thời gian tiếp. Nhưng về nơi nào? Hà Nội hay Hải Phòng là nơi để anh gọi là quay trở về. Phong không định nghĩa nổi điều gì cho ra hồn, chỉ biết đi đi về về, như trốn chạy, như đi tìm, rồi mọi thứ vỡ òa khi chẳng còn kịp nhận ra điều gì là thật sự thuộc về mình nữa. Biết dừng lại để đi tiếp, rồi lại dừng lại, lại rời xa khỏi nơi ấy. Phong cũng như tất cả những kẻ khác trong cuộc đời này cứ loanh quanh, luẩn quẩn trong cái vòng chật hẹp ấy.
à rồi anh biết mọi thứ chỉ bắt đầu từ cảm giác. Cảm giác của anh đã quen với việc nhận biết tất cả những điều đó. Khi anh không còn có thể bước cùng Thụy Anh trên con đường mòn đầy chênh vênh dẫn ra nghĩa trang ấy được nữa. Khi mà cô đã cố gắng đẩy anh ra khỏi phía cô, để rồi anh đau đớn nhìn dáng cô liêu xiêu đi về phía những ngôi mộ nhỏ bé, lộn xộn giữa đêm tối ấy. Cô đã bỏ lại tất cả ở phía sau mình, bước đi. Chưa bao giờ, và dường như không bao giờ cô gái ấy còn quay trở lại nữa.
Con tàu kẽo kẹt, lê mình qua cây cầu cũ kĩ đã có từ trăm năm nay. Dòng sông Hồng ầm ì cuộn đỏ trong gió. Nước đỏ ngầu lên thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi. Như máu. Máu của người con gái mà anh yêu tha thiết.
Đã từ rất lâu rồi. Anh vẫn không thể quen được mùi thơm của cỏ tỏa ra từ cơ thể cô trong lần cuối cùng gặp gỡ ấy, để rồi mãi mãi anh không thể nào quên đi khoảnh khắc ấy, khi anh và cô thực sự đã thuộc về nhau ở mọi cảm giác, để rồi tan ra khỏi nhau cũng từ trong chính những cảm giác đó. Anh không thể giữ chặt cô lại được, dù cố gắng, cố gắng đến thế nào cô cũng phải ra đi. Đó là sự sắp đặt rất dai dẳng của số phận mà cả anh và cô đều không cưỡng lại được. Người con gái ấy rời đi cũng là để đặt tất cả mọi thứ về vị trí ban đầu, vẫn như thế, vào một ngày rất khác.
- Hôm nay trông chị xinh quá.
Hoa vừa kéo tay Thụy Anh vừa trầm trồ về bộ váy của cô. Chiếc váy màu xanh nước biển, nhẹ nhàng và giản dị nhưng lại rất hợp với nước da trắng của cô. Cô mỉm cười duyên dáng đi bên Quân.
- Hoa tổ chức sinh nhật sang quá.
Quân vừa nói vừa nhìn Hải Hoa cười, rồi đưa cho cô một bó ly to và thơm ngào ngạt. Những bông ly sang trọng và quý phái mà Hoa yêu còn hơn cả người yêu (như Thụy Anh vẫn đùa).
- Không phải ai cũng có điều kiện mà chơi ly như cô đâu nhé. – Thụy Anh cười nói với Hải Hoa, trong khi cô bé vừa nghiêng người đỡ lấy bó ly từ tay Quân vừa nói:
- Em lúc nào cũng mơ thấy mình được đi giữa vườn ly mới chết chứ.
Chiếc váy màu xanh nước biển, nhẹ nhàng và giản dị nhưng lại rất hợp với nước da trắng của cô. Cô mỉm cười duyên dáng đi bên Quân. (Ảnh minh họa)
Sinh nhật tròn mười tám tuổi. Đã đủ tuổi để lớn. Đủ tuổi để yêu. Và một tin mừng thông báo với cả nhà là em sẽ được đổi xe. Quà sinh nhật của bố mẹ cũng là thưởng cho cô con gái rượu thi đỗ đại học đấy.
- Cô bé này được bố mẹ cưng thật, vừa đỗ đại học đã được sắm cho đủ thứ, cùng với một buổi party sinh nhật hoành tráng. Đúng là một cô tiểu thư chính hiệu rồi. - Thụy Anh mỉm cười và thì thầm vào tai Quân.
Trong cái gian phòng sáng trưng đèn và nến ấy, mọi người có vẻ như ai cũng cảm nhận được sự ấm áp giữa những người thân thiết với nhau. Mùa này, Hà Nội vào thu, chỉ se se một chút gió. Gió bắt đầu thơm mùi hoa sữa. Những con đường đầy yêu thương. Chạm vào nó và níu giữ nó thật chặt. Cho một mùa hoa nữa lại về. Góc phố sẽ còn mơ màng nhiều trong cái không khi âm ẩm thơm ngát. Và lúc này đây, cảm giác được ủ ấm giữa những con người trong căn phòng này làm Thụy Anh thanh thản.
Cô không muốn nhớ tới những đêm bị nghẹt thở như có thứ gì đó đè nặng lên ngực khiến tim thắt lại. Cô muốn quên hẳn những giấc mơ kì quái đang diễn ra hàng đêm, làm cô không thể ngủ được và chập choạng trong một nỗi sợ hãi mơ hồ.Và rồi đem lại cho cô cảm giác sợ hãi về một ngôi nhà lạnh lẽo và xa lạ. Đã từ lâu cô không còn nhận ra rằng đó có phải là căn nhà của mình không hay chỉ là một khu nghĩa địa lạnh lẽo với những bóng người đi dật dờ và ám ảnh nhau.
Cô đã bao nhiêu lần muốn chuyển ra ngoài, để thoát hẳn khỏi căn nhà đó, với những nỗi sợ hãi khủng khiếp ấy, nhưng cô lại không nỡ bỏ bé Bi. Cô biết mình không thể không nhìn thấy nụ cười của thằng bé mỗi buổi chiều khi cô về nhà. Nụ cười ngây ngất ấy làm cô quên hết nỗi đau đối với người đàn bà đã sinh ra nó. “Không, Thụy Anh, đừng để kí ức lôi được mày ra khỏi đây. Hãy ở lại. Ở lại”. Thụy Anh cố gắng tự ra lệnh cho mình không được quỵ ngã ở đây, nhưng cô bắt đầu thấy choáng váng.
- Chị không sao chứ? – Cậu thanh niên đứng gần cô vội chạy đến hỏi khi nhìn thấy cô loạng choạng không vững.
Cô ngước lên nhìn cậu ta và trả lời:
- À, vâng. Tôi ổn.
Thụy Anh cầm ly nước từ trên tay chàng trai trẻ ấy nở một nụ cười như muốn cảm ơn, rồi quay ra phía Quân và Hải Hoa.
- Sao mặt em tái đi thế này. – Quân hốt hoảng khi nhìn thấy cô.
- Em không sao. Chỉ đau đầu một chút.
Trong lúc đó cậu thanh niên nọ cũng đi về phía ba người đang đứng, cười rất tươi chào Hải Hoa khiến cho khá nhiều người quanh đó hiểu lầm cậu ta là bạn trai của cô, còn Hải Hoa thì kéo tay cậu thanh niên ấy chỉ về phía Quân và Thụy Anh giới thiệu:
- Đây là Phong, chính cậu ấy là người lên ý tưởng và thiết kế cho bữa tiệc hôm nay đấy. Cậu ấy học cùng lớp với em.
- Còn đây là chị họ tớ, Thụy Anh. Và anh rể tương lai, Quân. Mọi người làm quen nhé.
Quân và Thụy Anh mỉm cười nhìn Phong và nói: – Được Hải Hoa khen là hiếm lắm đấy.
Cô không muốn nhớ tới những đêm bị nghẹt thở như có thứ gì đó đè nặng lên ngực khiến tim thắt lại. Cô muốn quên hẳn những giấc mơ kì quái đang diễn ra hàng đêm, làm cô không thể ngủ được và chập choạng trong một nỗi sợ hãi mơ hồ. (Ảnh minh họa)
Phong cũng đáp lại bằng một nụ cười xã giao gần gũi và nói:
- Anh chị đẹp đôi quá.
Phong chỉ lặng lẽ đáp. Anh nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cô. Chưa bao giờ anh thấy một người con gái nào có đôi mắt thăm thẳm mênh mang và hoang dã đến như vậy. Nhìn vào đôi mắt của cô gái này, có ai có thể hiểu được cô ta đang nghĩ điều gì, nó chỉ như một miền sa mạc trắng khô khan và trống rỗng. Phong mải suy nghĩ mà không biết rằng anh đang nhìn quá chăm chú vào đôi mắt ấy cho tới khi Hải Hoa đẩy khẽ tay mình.
- Chắc cậu phải tìm hiểu về trang trí nội thất trước khi vào đại học. – Quân tìm cách gợi chuyện để không khí không bị trầm xuống.
- À vâng, vì thích nên em cũng đã có đọc một số sách. Phong nở một nụ cười để trả lời câu hỏi của Quân rồi lại nói tiếp. – Nhưng mọi thứ vẫn còn non nớt lắm anh ạ.
- Tôi rất ấn tượng đấy. Đúng là Hoa có mắt nhìn người đấy chứ. Phối hợp màu sắc cũng tốt nhỉ.
…
- Tôi chỉ là đánh giá theo năng lực thẩm mĩ chủ quan của mình thôi. - Quân vừa nói vừa kéo tay Phong. – Nào đi ra đây, tôi muốn mời cậu một ly đấy. Nói thật là tôi rất kết cậu rồi đấy, chàng trai trẻ ạ.
- Vậy em và chị Thụy Anh ra đây nhé. Hai người cứ thoải mái mà trò chuyện. Có gì cần chia sẻ về nghề nghiệp thì cứ chia sẻ.
Hải Hoa quay về phía Phong nói đùa:
- Cậu nên nịnh bợ anh ấy để tạo mối quan hệ. Anh Quân là một nhà kinh doanh vô cùng giỏi với những mối quan hệ cực rộng, sau này có lợi cho cậu đấy.
Phong như không nghe thấy Hải Hoa nói gì, anh đã thực sự bị cuốn hút bởi Thụy Anh nên anh chỉ chăm chú nhìn cô. Không hiểu tại sao cô gái này lại có điều gì đó cứ buộc anh phải ngẫm nghĩ và không thể rời mắt nổi. Nhưng anh biết anh chẳng nên hồ đồ mà làm mọi thứ rối lên. Anh chỉ lặng lẽ nói chuyện với Quân và thỉnh thoảng đưa ánh mắt của mình lén tìm Thụy Anh.
Buổi party vẫn rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ của những người xung quanh, nhưng Thụy Anh thấy hơi mệt. Bởi cô vốn không thể ở lâu quá ở một nơi đông người. Nó khhiến cô khó thở. Cũng lúc đó Hải Hoa đứng lên trước mọi người và nói rất to như muốn tuyên bố điều gì đó:
- Hôm nay mình muốn cho mọi người được thưởng thức tài nghệ của một người bạn đặc biệt của mình. – Hải Hoa vừa cười vừa kéo Phong về phía mình tiếp tục nói.
– Cậu sẽ tặng tớ một bản nhạc chứ?
- Hơi bối rối, nhưng vẫn sẵn sàng phục vụ tiểu thư - Phong vừa nói vừa làm bộ như những chàng công tử trong trang phục cổ xưa của các nước phương Tây.
Hoa mang ra cây saxophone đã được chuẩn bị sẵn cho Phong. – Tặng cho chủ nhân một bản nhạc của Kenny G “The Moon Represents My Heart”. Phong nói rồi đưa tay nhận lấy cây kèn yêu dấu của mình. Anh bắt đầu chìm vào trong thế giới khác, nơi mà chỉ có âm nhạc là sự tồn tại thực sự. Trong khoảnh khắc đó, anh không còn nghĩ đến bất kì điều gì khác ngoài những âm thanh mê hoặc của từng nốt nhạc.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp, tiếng saxophone vang lên kiêu hãnh như biết tất cả những người đang có mặt ở đây đều đang phải trầm trồ thán phục vì những âm vang của mình. “You ask me how deep my love for you is, How much I really love you...My affection does not waver, My love will not change. The moon represents my heart”…. Tiếng saxophone chưa bao giờ dịu dàng đến như thế. Và lắng lại nơi nụ cười thật tươi của Phong. Tất cả mọi người ở đó đều dõi theo anh, ngay cả Quân cũng bị mê đắm vào những thanh âm trầm bổng tha thiết ấy mà không biết rằng Thụy Anh đã rời khỏi căn phòng từ lúc nào. Nhưng chính Phong lại là người nhìn thấy cô bước nhẹ nhàng ra ngoài, im lặng và vội vã, ngay khi tiếng saxophone vừa cất lên như muốn lẩn trốn một điều gì đó.
Buổi tối mùa thu, Hà Nội e ấp hơn nhiều. Dường như con người sợ chạm vào cái mong manh của hoa sữa, hoặc cũng có thể chỉ bởi không muốn làm vỡ oà cái dịu dàng của mùa thu bằng tiếng nói cười của mình. (Ảnh minh họa)
Buổi tối mùa thu, Hà Nội e ấp hơn nhiều. Dường như con người sợ chạm vào cái mong manh của hoa sữa, hoặc cũng có thể chỉ bởi không muốn làm vỡ oà cái dịu dàng của mùa thu bằng tiếng nói cười của mình. Chính vì thế mà sương đêm tan chảy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Đường phố bỗng dưng vắng lạ lùng. Mùa thu, vậy mà đã cảm nhận cái lạnh thấm vào lòng mình. Cô co ro trên phố trong khi hoa sữa cứ đánh thức ký ức trở về. Tại sao lại là saxophone?
Cô không thể chịu được thêm nữa, khi trong đầu vang lại tiếng saxophone ấy, từ âm thanh trong căn nhà của cậu mợ cô hay chính từ quá khứ trở về mà dằn vặt cô. Cô đi như một kẻ chạy trốn. Và tiếng saxophone lại như đuổi theo, níu giữ. “Mẹ! không… con đã quên hẳn nó rồi, cũng như quên mẹ vậy. Mười lăm năm, đủ để cho mọi thứ chết đuối nơi tận cùng tâm hồn rồi chứ. Thời gian của hôm nay hãy để yên cho con được sống như thế. Không có cả một miền ký ức của ngày hôm qua. Không có những giấc mơ về mẹ. Mọi thứ chết lịm trong con rồi. Hãy để cho con được yên……….”.
Cô cứ vừa đi vừa chạy như sợ có gì đó đuổi theo giữ cô lại vậy, hoặc cũng bởi vì cô vẫn cảm giác tất cả đang lẩn khuất quanh đây, chỉ đợi khi cô dừng lại là sẽ tóm lấy cô, ghì chặt lấy cô, và nhồi vào đầu óc cô những tiếng kèn, tiếng hát, những nụ cười và lời nói xa xăm từ một cõi nào đó vọng về. Trên phố ấy, ai cũng chậm chạp để tự thưởng cho mình một chút tĩnh lặng để ngửi cho đậm đà một chút hương thơm ngào ngạt của hoa sữa, còn Thụy Anh lại như bỏ chạy. Cô dừng lại trong một khu tập thể đã cũ kĩ, đứng trước ngôi nhà có hai con số 33 như lẻ loi, già nua ấy. Cô cảm thấy không thở nổi nữa, nhưng vẫn đưa tay đậm mạnh vào cánh cửa, rồi ngoảnh lại đằng sau sợ hãi.
Một người đàn ông đã luống tuổi, có mái tóc đã bạc gần như cả đầu, với vầng trán nhăn nheo có nhiều phần mỏi mệt bước ra mở cửa cho cô. Vừa trông thấy cánh cửa mở ra, cô thì thầm gọi:
- Bác sĩ…
Trong lúc đó, người bác sĩ già ấy lại hốt hoảng:
- Thụy! Con sao thế?
………
Bước chân đã đưa cô đến với Huy, người mà cô đã gọi là bác sĩ suốt mười lăm năm qua. Cô chưa một lần gọi tên ông, còn ông luôn gọi cô âu yếm chỉ bằng một cái tên Thụy. Ông luôn âm thầm giữ trong mình một suy nghĩ: “Tiếng gọi lên sao buồn mênh mang. Thụy.. có lẽ vì cả đời gắn với cái tên ấy như một tiền định mà con sẽ không bao giờ thoát ra khỏi những vết buồn trong cuộc đời này”. Một năm sau ngày mẹ cô ra đi cũng chính là ngày cô bé tám tuổi Thụy Anh níu tay mình vào tay người đàn ông ngoài năm mươi tuổi này.
Tám tuổi. Một năm sau ngày mẹ ra đi. Cô bé ấy đứng chờ mẹ cả đêm ngoài cổng bệnh viện, dưới hàng sấu già của mùa thay lá. Gặp ai cô cũng chỉ hỏi một câu “Cô, chú có thấy mẹ cháu không?” và để rồi nhận lại những ánh nhìn ái ngại, những cái lắc đầu bối rồi. Đứa trẻ tám tuổi ấy cứ đứng như vậy, nét mặt không một chút sợ hãi, không hề có ý định khóc, và đôi mắt cứ lạnh dần.
Bác sĩ Huy hôm đó vì có một ca mổ mà quá nửa đêm mới được về. Chính vì cơ duyên ấy, mà ông đã đi cùng cô bé tám tuối ấy cho đến bây giờ khi cô sắp đi qua tuổi hai hai. Tối hôm đó, có lẽ rất lâu rồi, Thụy Anh mới ngủ ngon như thế. Ngủ trong vòng tay của người bác sĩ già. Để rồi từ lúc ấy, dù đã trở về với bố, nhưng suốt mười mấy năm qua, cô đã luôn đến bên ông khi nào cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa. Cũng như buổi tối hôm nay, tiếng saxophone đã gợi nhớ lại quá nhiều.
Cô cảm giác mọi thứ đang trở về như một cơn gió dần dần ào vào lòng. Mười lăm năm rồi, cô không nghe saxophone nữa. Những đĩa nhạc saxophone mà cô và mẹ đã cùng nghe khi cô còn rất bé, cô vẫn nhớ, nhưng đã gói gọn nó và nén chặt vào tận sâu trái tim mình. Những bản nhạc mà cô nghe từ khi chưa có cảm giác gì về âm nhạc nhưng đã tự nhiên đi vào trong cô một cách vô thức như chính tình yêu mà cô giành cho mẹ của mình. Mẹ ra đi và saxophone cũng vĩnh viễn chết.
Cô không bao giờ nghe một bản nhạc nào kể từ khi bảy tuổi. Trí nhớ của một đứa bé bảy tuổi liệu có thể nhớ được bao nhiêu về tuổi thơ của mình? Có lẽ không nhiều, nhưng Thuỵ Anh hoàn toàn ngược lại. Cô nhớ tất cả. Nhớ mọi thứ như có người đã khắc chữ vào trong đầu. Những hình ảnh về mẹ, về saxophone, về cha và người đàn bà ấy ám ảnh cô trong từng giây phút, trong những giấc mơ trở đi trở lại, cùng những câu chuyện quá lớn đối với một đứa bé bảy tuổi.
Cô nằm trên ghế sôpha nhìn bác sĩ làm việc. Cả hai cùng im lặng. Nhưng cô bình yên. Khi nào cũng vậy, rồi cô sẽ nằm đây và ngủ thiếp đi. Ông luôn mặc kệ cô làm những gì mình thích, cho dù có khi không kiềm chế nổi, cô đã ném những đồ vật bằng thuỷ tinh có trong nhà ông. Lúc đó niềm ham thích của cô là nghe tiếng đổ vỡ. Thuỷ tinh nghe mỏng tan, nhức nhối. Cảm giác cái gì đó đang đau đớn quặn thắt trong trái tim cô. Những khi ấy, bác sĩ cứ mặc cho cô khóc, rồi ông lặng lẽ nhìn cô ngủ và tiêm cho cô một liều thuốc an thần.
Và rồi cô có người yêu. Từ ngày yêu Quân, Thuỵ Anh ít đến tìm ông. Ngày ngày trông ngóng đứa con gái nhỏ bé của mình tới, nhưng chính bác sĩ lại thầm cầu nguyện cho cô sẽ không phải tìm đến ông, như vậy là ông tin cô đang bình yên, đang sống được trong cuộc sống. Vậy mà đêm nay cô bỗng dưng tìm đến ông để rồi yên lặng ngồi đó cả tiếng đồng hồ như cái bóng. Ông cũng không hỏi gì thêm nữa từ lúc cô bước vào phòng, cũng như cô không hề nói thêm một từ nào khác từ khi ấy. Cứ như vậy, ông mặc cho cô với những suy nghĩ riêng cho tới khi cô đứng dậy mở cửa phòng ra đi, ông vẫn ngồi trong bàn làm việc của mình.
Bản nhạc của Phong đã làm những người có mặt trong bữa tiệc sinh nhật Hải Hoa chìm trong cảm giác lâng lâng kì lạ. Không ai có thể nghĩ rằng Phong thổi hay đến như vậy. Từng giai điệu như gió của mùa thu rớt lại đâu đây còn vương mùi hương hoa sữa. Hà Nội lờ mờ nhận ra sự lặng lẽ tận cùng của tâm hồn phố, tiếng saxophone khuấy động tất cả.
- Phải uống một ly để chúc mừng cậu. Công nhận cậu càng ngày càng thổi hay. Vẫn học ở lớp đó à? – Hải Hoa vừa cười rất tươi vừa rót cho Phong một ly rượu.
Trong lúc đó, Phong lại có vẻ xao nhãng và mơ hồ trước sự hồ hởi và vui vẻ của Hải Hoa:
- Ừ….
Hải Hoa nhận ngay ra sự hờ hững trong câu trả lời của Phong nên vỗ vào vai Phong hỏi lại:
- Cậu bị sao vậy?
- Không, không sao. Chắc vừa thổi kèn xong nên đang còn dư âm
Nói rồi Phong giả vờ ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi quay sang Hải Hoa hỏi tiếp:
- Chị cậu đâu vậy? Tiệc chưa tan mà đã về rồi cơ à?
- À, Thuỵ Anh hả? sức khoẻ của chị ấy không tốt nên về rồi. Bà này cứ như cây tầm gửi ấy, động một tý là ốm.
…..
- Vậy anh Quân cũng về luôn rồi à?
- Ừ, anh Quân về rồi. Nhưng hình như hai người họ không về cùng nhau. Chị Anh gọi taxi về. Nhiều lúc bà ấy kiểu gì ấy, không bao giờ cho ai ở cùng… mà thôi, đợi khi nào rảnh kể cho cậu nghe. Bà này lằng nhằng lắm.
Là Thuỵ Anh. Trong đầu anh chỉ kịp vang lên hai từ đó rồi chợt thấy mình rơi vào trạng thái bối rối kì lạ. Mình có thể lại gặp được cô ấy sao? (Ảnh minh họa)
Hải Hoa vừa nói vừa đi vào trong tiếp tục bữa tiệc của mình, mà không hề nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Phong. Cũng không biết tại sao anh bỗng dưng thấy tim mình hơi thắt lại. Như có ai chạm nhẹ. Anh lơ mơ không biết điều gì đang diễn ra trong tâm hồn mình, không hiểu tại sao khi ấy anh lại thổi bài hát đó. Tình cờ hay vì một điều gì khác. Đêm nay tại sao đầu anh không thể thôi nghĩ về người con gái ấy. Anh chỉ kịp chào chủ nhà một tiếng rồi chạy nhanh ra cổng. Chính bản thân anh cũng không hiểu điều gì đang thôi thúc mình, anh chỉ cảm thấy rằng, anh không thể cưỡng lại được cô ấy. Và anh tin rằng cô ấy đang ở ngoài kia, rất gần anh thôi.
Đêm mùa thu, Hà Nội đậm đăc gió và lá. Có nhiều lần khi bước đi trên những con phố quen thuộc này anh chợt nghĩ hình như lá chính là những dấu buồn mà gió đi qua để lại cho phố. Để dù không có những cơn gió, phố vẫn không đơn côi. Phố đêm nay lặng thật, nhưng có điều gì đó thật khác đang khuấy động trong anh, anh chỉ muốn chạy thật nhanh để nhìn thấy cô ấy. Nhưng vu vơ quá, mình đi tìm một người mà không hề biết gì về người ta ngoài cái tên Thuỵ Anh sao? Phong cứ đi trong lòng phố như vậy, gió ngày một lạnh và ánh mắt của cô gái đó cứ hiện lên thật rõ trong tâm hồn còn quá non nớt của anh.
Tự nhiên muốn được cảm nhận cái heo may của mùa thu gần hơn chút nữa, anh phóng xe lên bờ hồ. Mười một giờ, bờ hồ có vẻ vẫn đông, nhưng con người có vẻ lặng lẽ hơn. Nhìn những quán café còn sáng đèn, bỗng chạm phải banlcon quán Đinh, quán café mà Hải Hoa mới dẫn anh lên mấy hôm trước. Và ngay lập tức anh thích nó. Không hẳn là vì rock, đơn giản là anh thích cái không gian Hà Thành xưa, thích ngồi nhìn những hành động nhỏ nhặt của những người xung quanh.
Đinh khác hẳn những quán café khác mà anh từng ngồi rồi từng bỏ. Cái gì cũng chỉ có một thời, và rồi bây giờ tất cả đều đang cựa mình thay đổi. Còn Phong, khi anh nhận ra các quán café của anh đang thay đổi thì anh lại từ bỏ nó mà đi, bởi anh vẫn đứng nguyên ở vị trí ấy, anh không thể khác đi để hòa nhập được vào cái đổi mới ấy. Hải Hoa đã tìm cho anh một nơi, và anh đến với Đinh. Đinh giành cho những người trẻ tuổi một góc để được hoà mình thật thà. Anh đứng nhìn cái banlcon đang mịt mùng gió ấy, im lặng và rồi định quay xe lòng vòng cho hết bờ hồ thì đột nhiên anh chợt nhìn thấy một người. Là Thuỵ Anh. Trong đầu anh chỉ kịp vang lên hai từ đó rồi chợt thấy mình rơi vào trạng thái bối rối kì lạ. Mình có thể lại gặp được cô ấy sao?
(Còn nữa)
Nguồn: Internet
Theo dõi mục truyện ngắn của Blog Học tiếng anh giao tiếp tại Hà Nội để đón đọc phần 2 của câu truyện nhéXem thêm:
Tình Yêu Hết Hạn Sử Dụng
Bến Xe Cuối Đường
Người Đàn Bà Bỏ Đi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét