Bản nhạc chiều dang dở (Phần cuối)

Leave a Comment

Bản nhạc chiều dang dở (Phần cuối)

Có những người dừng lại một cách thanh thản. Có những người dừng lại một cách đau đớn và dai dẳng, nhưng vẫn là dừng lại, dừng lại để bắt đầu ở đâu đó, dù muốn hay không.
 

Thụy Anh cứ ngồi như vậy, cứ mặc kệ bên ngoài bà cô giúp việc vừa lau nhà, vừa kêu ca sao nhà bẩn thế, lại vừa cố tình hát hò rất hăng say, như để thu hút sự chú ý. Nhưng trong căn phòng này chẳng ai nói gì cả. Vẫn tịch mịch và lạnh lẽo như vậy, dù ông mặt trời tháng năm đỏ lửa đang rất phung phí ánh sáng mặt trời của mình ngoài kia. Thụy Anh không dám dời tay khỏi Hải Hoa dù chỉ một phút, cho đến lúc Hải Hoa khẽ lay bàn tay bé nhỏ của mình trong tay của Thụy Anh, cô  mới chợt như tỉnh hẳn lại để trở về  với thực tại.

-         Em cảm ơn chị.

Thụy Anh nhìn xuống phía Hải Hoa, lặng lẽ gật đầu.

Sau buổi sáng hôm ấy, và rất nhiều ngày sau nữa, không ai còn nhìn thấy Hải Hoa trong ngôi nhà ấy nữa.
Thụy Anh không còn gặp lại Hải Hoa nữa, cô cũng không muốn biết Hải Hoa đã đi đâu. Những người bạn đã cùng lớn lên ở thành phố này nhưng rồi không thể chịu đựng được nỗi đau nữa mà lại bỏ thành phố ra đi. Sẽ chỉ là những ra đi, lặng lẽ đến thương đau, để rồi lại kiếm tìm, lại bỏ rơi hiện tại. Cuộc sống sẽ còn đi đến đâu, thành phố sẽ bơ vơ đến mức nào khi cứ mãi mãi chỉ tìm kiếm và chờ đợi. Bởi vậy phải gạt đi tất cả, cái gì đã qua là đã qua, cái gì đang ở hiện tại là ở hiện tại. Cứ để cho mọi điều tự nhiên diễn ra, đừng cố gắng làm mọi thứ khác đi như thế.

Một cơn mưa bất chật ùa về thành phố vào một buổi chiều mùa hạ đẹp đến lạ kì, nhưng có ai dừng lại để ngắm những cơn mưa ấy đâu. Xung quanh phố, con người đổ xô như một đàn ong vỡ tổ, vội vã chạy trốn. Những  lúc ấy, chỉ còn lại những con phố bơ vơ, ngắm nhìn mưa rơi ướt lạnh chính bản thân mình mà không thể làm gì khác được. Có những người tự biết mình đang bị đau mà cũng có cách nào cứu thoát khỏi nỗi đau ấy được không, đành phải đứng yên nhìn. Tốt nhất là nên đứng yên, bởi càng quẫy đạp thì những vết thương ấy lại càng rách to ra, càng đau đớn thêm.

Thụy Anh cũng giống như những con phố. Cô đứng yên với nỗi đau của mình. Cô không còn nghĩ đến bất kì điều gì khác để chống lại nó nữa. Bởi cô chấp nhận, chấp nhận mọi thứ vì nó là sự thật. Sự thật thì không thể làm khác đi được.

Từ ngày được biết tất cả những câu chuyện về mẹ, cô chẳng tìm kiếm gì nữa.. Thụy Anh lao vào cuộc sống của chính bản thân cô, như một lần lột xác khác. Cô không còn nghĩ, hoặc ít nhất là cố gắng để không nghĩ đến ai nữa. Cô buông lỏng người với tất cả mọi thứ, và bắt đầu sinh hoạt đều đặn nghiêm túc đến đáng lo ngại.

Buổi sáng thức dậy, cô ăn sáng cùng cả nhà, cười nói với cu Bi rất vui vẻ, rồi sau đó đến viện hóa thực tập. Trông cô chững trạc, điềm đạm và yên ổn. Chiều, cô về nhà đúng giờ, cùng nấu cơm với dì hai. Không có bất kì dấu vết nào của những cuộc gặp gỡ, nói chuyện. Đêm, cô nhẹ  nhàng uống những viên thuốc ngủ bé xíu rồi bật một đĩa CD đã cũ của Kenny G, suốt đêm.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-cuoi
Thụy Anh lao vào cuộc sống của chính bản thân cô, như một lần lột xác khác. Cô không còn nghĩ, hoặc ít nhất là cố gắng để không nghĩ đến ai nữa.  (Ảnh minh họa)

Cô chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết. Vì thuốc ngủ. Không còn mộng mị. Sáng tỉnh dậy, Thụy vẫn cười nói, như một Thụy Anh của trước kia đã hoàn toàn biến mất. Cô bỏ không nghe những bản Rock metalica nữa, mà trở về với saxophone, bởi với Thụy Anh đó  là điều duy nhất còn là thực. Mẹ đã phản bội cô, tình yêu và saxophone là do mẹ mang lại, nhưng cô đã yêu đó thực thà. Chính Phong đã giúp cô hiểu điều đó.

Sự thay đổi của Thụy Anh ban đầu khiến ông Minh và dì hai của cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, ông lại cảm thấy vô cùng lo lẵng, như có điều gì đó sắp xảy ra. Bởi ông biết, sau  những lớp sóng phẳng lặng kia cũng sẽ đến lúc cô con gái của ông bật tung tất cả, để quẫy đạp khi không thể chịu đựng được nữa.

***

Thụy Anh không còn một ý định gì cho cuộc sống của mình nữa. Cô làm xong khóa luận tốt nghiệp, với những ý tưởng mờ nhạt vô nghĩa như mọi đề tài khác. Không bật lên được. Lễ bảo vệ tốt nghiệp diễn ra chán ngắt như mọi thứ đã được sắp đặt sẵn, cô đâu còn phải lo điều gì nữa. Cô đã sắp làm xong việc của mình rồi. Một việc duy nhất cô đi cho đến hết con đường. Tốt nghiệp đại học để lấy một tờ giấy thông hành bước vào đời. Nhưng Thụy Anh cần nó để làm gì, khi cô đã bước vào đời từ rất lâu rồi, từ khi chưa có một tờ giấy nào, không có điều gì bên cạnh ngoài sự mất mát và kiếm tìm.

Vậy mà Thụy Anh đã sống đến ngày hôm nay vì điều gì. Khi nghĩ mình, và ép mình phải sống vì một điều gì đó thì lại loay hoay, mỏi mệt đến mức chùng bước, cảm thấy mình không thể sống được. Cảm thấy mọi thứ ì ạch đè nặng lên tấm thân nhỏ bé của mình. Khi chẳng nghĩ gì nữa, chẳng biết mình đang sống vì điều gì, để làm gì thì lại thấy sống dễ dàng thật. Cứ ăn, ngủ, làm việc, chẳng cần biết đến một điều gì khác.

Cuộc sống là của riêng mình, hãy cứ chỉ để nó là của riêng mình thôi, đâu cần phải níu vào một điều khác nữa. Như vây, như vậy là sống ổn rồi. Sống thanh thản. Không cần biết đó  là cô đơn hay cô độc, vì chỉ mãi mãi có một mình thì còn biết gì đến cô đơn hay cô độc nữa. Cứ sống như thế rồi chết lúc nào thì chết. Cũng chẳng đau đớn gì khi chết đâu mà có khi còn cảm thấy cái chết đến nhẹ tênh như một làn gió vào một buổi chiều mùa hè rất đẹp thôi. Cuộc sống như thế mới thật là cần vào lúc này.

Sau buổi lễ, Thụy Anh lên xe để bố chở về nhà luôn. Những bó hoa chưa kịp nhận, những lời chúc mừng chưa kịp trao đi. Chiếc xe lao đi, bỏ mặc lại tất cả ở phía sau, một sân trường nắng chói chang với biết bao nhiêu rụng rơi của lá vàng. Bốn năm đại học trôi đi chỉ trong một bước chân nhẹ bẫng, nhanh chỉ như thời gian mà một chiếc lá cần đủ để chạm mặt đất. Nhưng nó lê thê trong tâm hồn Thụy Anh, những ngày tháng cô đơn, vật vã và nhiều biến động, nhiều mất mát hơn nữa

Quân đợi cô ở ngoài cổng khi bố vừa đưa cô về đến nhà. Ba tháng không một liên lạc nào, hai người tưởng như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nhau bỗng chốc lại xuất hiện bên cạnh nhau, để làm gì?

Trong lúc mọi người chuẩn bị cơm nước thì Thụy Anh và Quân ngồi trên banlcon phòng Thụy Anh nói chuyện. Thụy Anh không biết phải nói với anh điều gì sau những ngày xa cách vừa rồi, với biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, biết bao điều đã khác hẳn đi rồi. Quân không khác là mấy khi hai người ở  bên cạnh nhau, anh vẫn điềm tĩnh, dịu dàng với cô. Vẫn như chưa từng có những ngày xa cách. Khi anh và cô đứng cùng nhau ngoài banlcon, Quân lại gần Thụy Anh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vào thì thầm:

-         Anh đã cho em rất nhiều thời gian. Vậy đã đủ cho em để có thể nghe lời cầu hôn của anh chưa?

Thụy Anh ngạc nhiên vô cùng bởi những điều Quân nói, nhưng nó không đủ sức đánh thức điều gì trong trái tim cô.

-         Quân. – Cô nhìn Quân muốn nói điều gì đó, bắt đầu một cách quá vu vơ. – Anh nghĩ rằng cái cột điện này có thể tồn tại được bao lâu nữa.

-         ……

-         Anh cứ trả lời em đi. Như  những gì anh đang nghĩ vào lúc này.

-         Điều đó là tùy thuộc vào con người. Nếu con người không phá bỏ nó đi và thay vào đó là một cây cột điện mới thì nó vẫn sẽ tồn tại. Nếu ngay lúc này, em phá bỏ nó đi thì nó cũng coi  như đã chết.

-         Là chết thật chứ, không phải coi như.

-         À, phải. – Quân nhìn Thụy Anh như vẫn thắc mắc tại sao em lại hỏi anh điều đó.

-         Số phận của nó phải phụ thuộc vào chúng ta. Còn sự sống chết của chúng ta phụ thuộc vào ai?

Quân nhìn Thụy Anh băn khoăn, nhưng anh lờ mờ nhận ra rằng, Thụy Anh của anh đang cần anh phải bứt tung tất cả vào lúc này. Không thể giả vờ mãi như thế được. Cần phải có  một lần để chấm dứt tất cả những chuyện này, vì anh biết cả anh và Thụy Anh đã đến lúc phải đối diện với nhau và đối diện với tình yêu của chính mình.

-         Anh đã nghĩ rất nhiều khi quyết định phải đi tìm em, bởi anh nghĩ em đã đủ thời gian để thành thật với anh. Mấy tháng qua, anh đã luôn nghĩ về em, về chuyện của hai đứa mình. Nhưng anh biết em không hề có một giây phút nào nghĩ về anh, dù chỉ là thoáng qua, bởi thực sự anh chưa bao giờ đi vào cuộc sống của em.

-         Quân….

-         Thụy Anh, em có thực sự bình yên khi ở bên cạnh anh không? Em có dám nhìn thẳng vào mắt anh để trả lời những câu hỏi của anh không? Anh biết em sẽ không thể nào làm được điều đó đâu? Em dựa dẫm vào quá nhiều điều để trốn tránh, nhưng càng cố trốn em lại càng dễ để lộ mình hơn. Anh yêu em không giống như em yêu anh. Bởi chúng ta khác nhau. Chúng ta không đáng thương. Bởi chúng ta đang được nhìn thẳng vào mọi điều. Còn Phong, cậu ấy đáng thương hơn chúng ta rất nhiều. Vì cậu ấy đã bị em lợi dụng. Em đã lợi dụng Phong để đối phó với trái tim mình. Lợi dụng Phong để đối diện với sự đau đớn của em. Không vì điều gì cả, chỉ bởi vì Phong đã để em đi vào quá sâu trong tâm hồn cậu ấy – tâm hồn yếu đuối và mê hoặc.

….. Thụy Anh không khóc, không cười, chỉ có mồ hôi bắt đầu chảy xuống ướt đầm đìa cả chiếc áo phông cô đang mặc. Quân quay sang cô nhìn cô bằng những tia mắt vừa như hận thù vừa như thương hại. Mọi điều anh nói, cô nghe trong sự quay cuồng của ý chí. Không điều gì lọt qua, nhưng rồi nó đặc quánh lại ở một nơi nào đó trong cái bộ nào bé nhỏ đã chật đầy đủ mọi thứ. Cô không phân tán được chúng, không giải thoát được chúng ra ngoài, bởi thế mà nó vón cục trên não cô, như một con virut đã chết, đã nằm im ở đó để dày vò trí não cô. Thụy Anh vẫn đứng im như thế. Không còn nhận ra được điều gì nữa. Chỉ còn bên dưới kia những bóng nắng vẫn cháy quanh những gốc cây già đã sần sùi, cũ kĩ và mục nát. Sự sống mỏng manh hơn cả một vạt gió lẫn qua kẽ lá. Có khi nào đã phai mọi dấu vết ở nơi đó.

-         Quân. Anh có thể hận em hoặc hơn thế nữa, nếu anh thực sự cần. Nhưng có một điều, xin anh hãy tin em, bởi em thực sự đã yêu anh, đã sống với anh bằng cái phần đẹp nhất trong con người mình. Ít ra đó cũng là một phần tâm hồn bình yên, dù có thể cay đắng hơn, đó chỉ là sự bình yên giả tạo.

Quân nhìn Thụy Anh, ghi chặt đôi tay anh vào hai vai và cố hét lên trước mặt Thụy Anh:

-         Em có biết mình đang nói gì không?

-         Em biết tất cả những gì em đang nói. Vì em muốn giải phóng nó

 Thụy Anh bước lại bên Quân, quàng qua vai anh và nói:

-         Em đã yêu anh. Nhưng tình yêu ấy có thật không, em cũng chẳng biết nữa. Lúc này đây em cũng chẳng còn muốn biết nó có phải là thật không nữa. Em rất cần anh, theo một cách khác. Nhưng bây giờ, đã đến lúc những âm thanh này cần được giải phóng, và em là người duy nhất có thể làm được việc đó. Chỉ có bứt tung tâm trí của em ra thì những âm thanh đó mới thật sự được tự do. Anh đừng nhìn em  như muốn thách đố, hay thắc mắc điều gì ấy nữa.

Quân cảm thấy mười đầu ngón tay của mình trơ ra. Anh cố gắng bám vào đâu đó như những lần trước đây, nhưng anh càng bám thì những ngón tay càng trượt ra, khiến anh trôi tuột đi rất xa. Anh không còn biết phải bám vào nơi nào nữa. Những ngày qua anh đã phải cố bám vào những kỉ niệm trước đây để mà trốn tránh những gì của hôm nay, nhưng bây giờ anh biết tất cả những gì hôm nay Thụy Anh nói đã là những suy nghĩ từ rất lâu rồi, anh đã nhận ra, phải, chính anh cũng đã nhận ra tất cả những điều đó, chỉ là anh không dám nhìn nhận nó thôi. Anh bước ra đi, anh không muốn quay lại nhìn cô nữa.

***

Thụy Anh nằm im trên giường, trong khi đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà từ lúc Quân đi. Cửa vẫn khóa bên trong và không hề có ai bước vào. Cô nằm im trong khi đĩa CD đã tua đi tua lại nhiều lần mười ba bài hát ở trong đó. Không khí buổi chiều ngột ngạt vô cùng. Nắng không còn xanh ngắt như buổi sáng nữa. Bầu trời cũng bắt đầu sập xuống dần dần như chỉ chực chờ điều gì đó là đổ ập xuống đầu con  người, lùa tất cả con người vào một không gian tăm tối và chật hẹp, không ai có thể tìm thấy ai, cũng như chẳng thế níu vào nhau được nữa. Sự cô độc tăm tối bủa vây cả thế gian này. Con người tăm tối không thể nhìn thấy đồng loại của mình nữa dù cho chúng có ở rất gần ngay xung quanh, nhưng ở đây bóng tối là thứ duy nhất được nhìn thấy. Ngoài ra không còn một thứ gì khác. Thụy Anh cứ nhìn lên trần nhà như vậy, không chớp mắt. Cô khẽ nhếch mép cười. Trần nhà trắng toát, trống rỗng.

Cô không biết mình đã chạy bao lâu trong mưa như vậy, chỉ biết rằng đầu cô đau đến nhức nhối, còn đôi chân đã sưng tấy, mỏi nhừ từ lúc nào. Không còn một cảm giác gì nữa. Cô bấm chuông một cách điên loạn. Cô không hề nghĩ đến việc chủ nhân trong nhà sẽ sợ vì tiếng chuông có vẻ như gấp gáp vội vàng ấy, vì sự thật là cô cũng đang rất vội vàng, cô không thể lãng phí thời gian của mình thêm một chút nào nữa.

Thụy Anh chưa dứt hồi chuông của mình, Phong đã từ trên phòng chạy ào xuống mở cửa và đỡ lấy cô. Anh đỡ cô vào trong phòng. Khuôn mặt Thụy Anh trắng bạch như không còn một chút sức sống nào. Người cô ướt sũng như một con chuột đã mất cả bản năng tự bảo vệ mình. Cô không nói gì mặc cho Phong lo lắng. Anh lấy khăn và máy sấy tóc cố làm khô tóc và quần áo cho Thụy Anh nhưng cô gạt đi. Cô nhìn Phong, giữ tay anh lại và nói:

-         Cậu có bao giờ nghĩ cậu yêu tôi không?

Phong bị bất ngờ trước câu hỏi của Thụy Anh, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật đến yếu đuối và bé nhỏ của cô gái ngồi trước mặt mình. Anh đưa tay vuốt mái tóc đang rối của Thụy Anh, nâng cằm cô lên và trả lời:

- Có, tôi đã từng nghĩ rất nhiều. Tôi yêu Thụy Anh. Yêu thật lòng bằng một thứ tình cảm kì lạ, khó cưỡng mà chính tôi cũng không thể nào hiểu được.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-cuoi
Cô nhắm mắt lại. Đôi tay ươt sũng nước và lạnh như băng vì nước mưa của cô lần tìm anh. Cô chạm vào đôi môi rất ấm khép hờ của anh, xoa xoa nó như muốn tìm kiếm điều gì đó.  (Ảnh minh họa)

Cô im lặng nhìn anh. Nước vẫn chảy từ trên đầu, tóc và trán cô xuống khuôn mặt xanh xao ấy. Cô không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Đôi tay ươt sũng nước và lạnh như băng vì nước mưa của cô lần tìm anh. Cô chạm vào đôi môi rất ấm khép hờ của anh, xoa xoa nó như muốn tìm kiếm điều gì đó. Phong đứng im mặc cho Thụy Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay của mình xung quanh khuôn mặt anh. Phong cảm giác như cơ thể mình đang căng lên, đánh thức mọi cảm giác anh đã cố gắng kìm nén khi ôm Thụy Anh trong tay.

Anh cúi xuống, áp sát đôi môi của mình vào đôi môi ướt nước của cô. Ghì chặt lấy cô trong vòng tay rắn chắt của mình. Khao khát và sự cô đơn suốt quãng thời gian qua đã khiến cho tình yêu cháy bỏng đối với Thụy Anh thức dậy thúc giục mạnh mẽ, khiến anh không đủ sức để chống đỡ. Anh muốn được ôm cô, ghì chặt lấy tấm thân cô để cô mãi mãi tan trong anh như lúc này.

Phong rất nhẹ nhàng đặt Thụy Anh lên giường và nằm xuống bên cạnh cô. Mắt cô đã mờ đi vì nước mắt lẫn với nước mưa. Anh lấy tay của mình nhẹ nhàng thấm những giọt nước còn đọng lại trong mắt cô.

-         Anh có nghĩ đến em trong giây phút này không?

Phong im lặng khi Thụy Anh hỏi điều đó. Anh kéo cô gần về phía mình, đặt lên môi cô một nụ hôn da diết hơn. Cô không chống cự. Cô chỉ muốn mãi được gục đầu vào ngực anh như lúc này. Không còn phải nghĩ gì nữa. Cứ mãi như lúc này. Phong cũng đang nghĩ như cô. Anh cảm thấy hơi thở của cô ấm áp và nóng bỏng ngay bên cạnh anh. Anh ghì chặt cô hơn nữa vào lòng mình, ngoài kia mưa vẫn rơi, và hai người trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn không thể dứt. Cô bật khóc, như vừa được đánh thức bởi điều gì đó. Sự đau xót ập về như một dòng xoáy, đâm thẳng vào tim Thụy Anh khiến cô ấy ôm ngực nôn khan như bị một áp lực rất mạnh đẩy thốc ra. Cô không  thở mạnh nữa. Không gian chìm đi trong sự tĩnh lặng. Phong ôm lấy cô ngồi dậy, và đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc khóa sau lưng của chiếc váy dài cô đang mặc. Tiếng két két của chiếc khóa khiến Thụy Anh run lên. Nhưng cô đứng dậy và để mặc cho chiếc váy rơi xuống giường, để mặc Thụy Anh trần trụi, câm lặng và thật thà.

Phong quay lại sau lưng cô. Anh muốn tự cởi quần áo cho mình. Tay anh run, và tim đập rất mạnh. Ánh đèn đang nhập nhoạng, và mờ dần. Thụy Anh kéo tay Phong ra, và giúp anh cởi quần áo. Họ nằm như thế rất lâu trong yên lặng và trần truồng. Không một lời nói nào vang lên trong không gian ấy. Chỉ có những âm thanh vọng về từ quá khứ, từ rất lâu. Tiếng saxophone vẫn mồ côi, vẫn run rẩy trong một chiều mưa tháng sáu đầy u ám.

Phong ôm Thụy Anh trong vòng tay mình, và lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận được sự đụng chạm với một người phụ nữ. Thụy Anh có nước da trắng xanh, yếu ớt không thể nào che dấu được những tổn thương mà trái tim cô đang phải chịu. Phong nhẹ nhàng đưa tay xoa ngực và lưng cô. Cô áp đôi bầu vú tròn trịa của mình sát vào cơ thể anh. Không một lúc nào cô thôi thèm khác cảm giác đó. Dù anh không phải là lần đầu tiên của cô. Dù cô đã từng lao vào một cuộc tình điên đảo đầy nhục dục với một người đàn ông trước khi yêu Quân.

Dù cô và Quân đã có với nhau nhiều đêm ân ái ngọt ngào. Nhưng Phong nhẹ nhàng, có đôi chút tuyệt vọng đau khổ. Và nó là lần đầu tiên cô cảm giác thảnh thơi đến như vậy khi yêu. Cô không phải cương mình lên để chối bỏ những cảm xúc của mình. Cô để mặc cho nó trôi đi, tan đi, cũng như cái cách mà cô đang buông trôi mọi kí ức của mình, để mặc nó ùa về xiết chặt lấy cô. Cô quằn quại trong vòng tay và đôi môi đầy khao khát của Phong, là cô thật, là một Thụy Anh thật sự chứ không phải một ai khác. Thụy Anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không nói một lời nào từ lúc đó. Cô cứ  nằm như vậy. Mưa vẫn chưa chịu tạnh. Phong bối rối. Phong không biết mình nên bắt đầu như thế nào để kéo Thụy Anh ra khỏi cái hố mà cô đang chìm vào.

-         Cảm ơn cậu.

Thụy Anh nhìn Phong nói rồi nhắm mắt lại. Cô thấy mệt. Thực sự mệt mỏi khi cứ phải nhìn mãi những thứ ở xung quanh mình. Cô cần phải đi. Nhưng cô đã nói được gì với người con trai đang ở trước mắt cô khi cô ra đi. Cô đến đây để nói tất cả, để Phong được thấy tất cả những mảnh vỡ trong tâm hồn cô. Phong là người duy nhất có thể cảm nhận được nó để rồi phải đau khổ cùng cô vì chính những ám ảnh của cô.

Anh bước ra ngoài phòng khách. Hút thuốc. Khói thuốc đặc quánh và anh thì không hề có ý định dừng lại. Anh nghĩ rất nhiều, anh vẫn còn cảm thấy mùi thơm tư da thịt cô gái ấy. Thứ mùi thơm hoang dại của cỏ mà anh cảm thấy gần gũi vô cùng. Nó thân thuộc với cả một tuổi thơ dài nhiều hạnh phúc và cũng nhiều mất mát của anh. Và đến bây giờ thì nó gần gụi với anh hơn bao giờ hết. Thụy Anh đã cho anh những giây phút thật thà nhất trong cuộc sống này. Nhưng Phong cũng biết rằng, mọi thứ sẽ là dang dở mãi mãi, dù anh có cố gắng thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ có thể khiến con đường mà Thụy Anh rộng ra và bớt chênh vênh. Như trước đây cô đã từng nói với anh, anh ở bên cạnh cô sẽ chỉ khiến tất cả mọi thứ đều chìm nghỉm trong bế tắc mà thôi.

Thụy Anh nhìn Phong ngồi trên salông nhưng vẫn bước đi và không nói một lời nào. Không ai giữ ai lại. Cửa vẫn mở. Thụy Anh bước ra phố. Phong vẫn ngồi lại với suy nghĩ của mình. Phong không thể biết được rằng, đó là lần cuối cùng anh được gặp Thụy Anh.

Thụy Anh bước ra ngoài phố, mưa đã tạnh, phố đã lên đèn, nhưng trông phố ướt sũng, tả tơi và khốn khổ. Thụy Anh còn đứng ở đó rất lâu, rất lâu nữa, nhưng chẳng có ai hỏi thăm cô như cách đây mười bốn năm cả. Cô đã là một cô thiếu nữ. Và người lớn đứng ngoài cổng bệnh viện thì chẳng có gì lạ cả. Bởi cô im lặng, vì bây giờ cô đang tỉnh táo.

Cô biết mẹ cô chẳng chết. Nói một cách thẳng thừng là mẹ cô đã ngoại tình, rồi có con với kẻ đó, rồi nhẫn tâm bỏ chồng, bỏ con đi theo hạnh phúc của mình. Nhưng mười lăm năm rồi, biết cũng để làm gì nữa. Thụy Anh cũng không hiểu lúc này mình đứng đây để làm gì nữa. Cô bắt đầu cười, cười rất giòn, rất tươi cứ như cô gặp được chuyện gì vui vẻ lắm. Nhiều người quay lại nhìn cô, nhưng cô chẳng nhìn thấy ai nữa. Cô bước đi, bây giờ thì cô bước đi thật. Đi đâu đó rất xa, xa đến nỗi không ai còn có thể tìm cô nữa.

“Lúc này đây, tôi không còn biết điều gì nữa. Tôi chỉ có một cảm giác duy nhất rằng mình đang đi. Tôi cứ đi bộ như vậy qua rất nhiều những con phố của Hà Nội. Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ đến người mẹ của mình hay nghĩ đến Phong nữa. Tôi cũng không nghĩ đến mình. Tôi nghĩ đến anh. Anh đã khiến tôi phải nhìn lại mình, nhìn vào một góc bình yên dịu dàng nhất khi ở giữa lòng phố. Khoảng thời gian được sống ở Phố cùng với anh là khoảng thời gian tôi yêu thương Hà Nội nhẹ nhàng nhất. Để tôi có thế quên đi mọi điều. Nhưng anh ấy cũng là người mà suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình, tôi không thể quên được. Không thể nào quên được.

ban-nhac-chieu-dang-do-phan-cuoi
Nước đã trào đầy vào khoang bụng của cô, cuốn phăng mọi thứ trong đầu óc cô, giúp cô quên tất cả. Nước tràn ngập mắt cô, không để cô nhìn thấy vật gì xung quanh mình nữa.  (Ảnh minh họa)

Sự ra đi của anh là sự giả dối nghiệt ngã còn hơn cả sự thật. Đồng tính thì đã sao. Tại sao anh không đối diện với chính mình. Tại sao anh không thỏa hiệp với hắn để mà sống bình yên? Tôi hiểu tất cả những điều đó, ngay từ đầu anh đã không chấp nhận nó rồi, vậy thì làm sao có thể thỏa hiệp được với kẻ đã làm tâm hồn đau đớn đến như thế. Anh trốn tránh, cũng như mình đang trốn tránh. Thụy Anh vừa đi vừa nghĩ, chân đã bước lên đến cây cầu quen thuộc này rồi. “Đây là nơi cuối cùng.

Tôi nghĩ đến Phương Hoài, cô bạn gái bé nhỏ của mình. Lúc này đây khi mọi thứ đang dần kết thúc, bước chân của tôi đã đi hết con đường mòn nhỏ bé và đen tối ấy, tôi đã có thể thanh thản mà đến bên cậu ấy, trở về với cậu ấy. Tôi đã không vội vàng. Cậu ấy vẫn đợi tôi. Tôi biết như vậy nên đã bước chậm chậm. Tôi cũng đã muốn đợi đến tháng mười một như cậu ấy, nhưng mọi thứ diễn ra nhanh quá. Nhanh đến nỗi tôi không thể kiểm soát nổi được điều gì nữa.

Và tôi phải dừng lại, cũng có thể tôi sẽ bị ngã nhào xuống như người lao xuống dốc rồi lại phanh gấp thôi. Nhưng Phương sẽ bảo vệ tôi. Có thể chỉ có ở đó, chính là nơi đó mới là nói tôi có  một người ở bên cạnh thật sự. Tôi không phân biệt được điều gì ở đây nữa. Lại một cơn mưa nữa. Đã rất muộn rồi mà lại tiếp tục mưa. Mưa cư xối xả, và đã đến lúc kết thúc rồi. Kết thúc tất cả, khi biết mình đã sống đủ rồi, phải không Phương?”

Thụy Anh không nghĩ nữa. Cô không thể nghĩ được điều gì nữa. Cô ngả  người về phía thành câu lao xuống dòng sông Hồng đang đỏ ngầu và hung dữ vì mưa, vì gió. Cây cầu như khẽ rung lên, rồi bắt đầu những tiếng rên rất siết như ghi vào thân cầu. Cũng đúng vào khoảnh khắc ấy, một đoàn tàu lao về phía trước, lại đưa rất nhiều người qua dòng sông ấy. Trời vẫn mưa. Cô lao thẳng mình vào những con sóng ấy, không có đến một giây để do dự, vì nước đã cuốn phăng cô đi cùng với những đợt sóng ào ào đổ tới.

Không một ai nhìn thấy, vĩnh viễn không ai nhìn thấy. Nước đã trào đầy vào khoang bụng của cô, cuốn phăng mọi thứ trong đầu óc cô, giúp cô quên tất cả. Nước tràn ngập mắt cô, không để cô nhìn thấy vật gì xung quanh mình nữa. Cô cũng không thể  nhắm đôi mắt của mình lại nữa. Chìm nghỉm xung quanh chỉ là một màu trắng xóa. Và cô nhìn thấy Phương, vẫn cười như thế, dang hai cánh tay ôm trọn cô vào lòng. Đó là khi cô biết cô đã hoàn toàn sống ở một cuộc sống khác.

Cuộc sống ở đâu cũng vẫn là cuộc sống, bởi vì sự thật chẳng có ai có thể chết thực sự, và không bao giờ có thể coi cái chết là sự kết thúc. Nó chỉ là khi con người tạm thời dừng lại. Có những người dừng lại một cách thanh thản. Có những người dừng lại một cách đau đớn và dai dẳng, nhưng vẫn là dừng lại, dừng lại để bắt đầu ở đâu đó, dù muốn hay không. 


Vào mục truyện ngắn của Blog Học tiếng anh giao tiếp tại Hà Nội để đọc các phần khác của câu truyện nhé
Nguồn: Internet
Xem thêm:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét