“Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên
Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi.”
Hồi 1…
“Tớ thích cậu!”
Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.
thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han
Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.
Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi…À không, là cậu và tớ đã thay đổi.
Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.
Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.
Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn “ảo tưởng sức mạnh” đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?
Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!
Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu
Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!
***
Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?
Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.
Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!
Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.
Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?
Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.
Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác…nhỉ?
Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.
Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!
Tớ vội nhớ đến cậu
Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu
Buổi bế giảng năm nào
Vội chia cắt đôi ta
Hai năm gặp lại
Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta
Còn cậu?
Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?
Hay cậu đã vội quên?
Xem ta như người dưng chưa từng quen?…
————————
Hồi 2…
Tình đơn phương đau lắm ai ơi!
Âm thầm dõi theo bước chân cậu
Mãi một cảm xúc nói không thành lời…
Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu…
Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!
Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.
Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.
Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.
Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu…à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.
Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.
Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.
Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.
Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.
Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.
Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu
Nhưng con tim lại không nghe lời
Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu
Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu
Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu
Nhưng tớ không làm khác được
Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ
Cố gắng xóa lại càng xuất hiện
Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi
Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Nguồn: Internet
Xem thêm:Ngốc Này, Anh Yêu Em
0 nhận xét:
Đăng nhận xét