Định mệnh đưa anh đến
Cứ ngỡ cô đang là kẻ cô độc nhất chốn này, nhưng không, từ phía xa, có một chàng trai vẫn đang dõi theo cô.***
Thu năm ấy, khi chiếc lá vàng già nua khẽ rời khỏi cành, buông xuôi theo cơn gió, bay lững lờ trên con phố vắng, nơi hàng ghế công viên đó, có 1 đôi nam nữ chạy nhảy, nô đùa vui vẻ với nhau. Cậu con trai bất chợt nhéo vào đôi má hồng xinh của cô gái. Cô gái nũng nịu, giả vờ giận dỗi quay đi. Chàng trai ngơ ngẩn vội vàng ôm lấy cô gái vào lòng rồi xoa đầu cô như xoa đầu 1 đứa trẻ. Cô gái ửng mặt, khẽ cười thầm rồi áp má vào lồng ngực anh, như nghe rõ từng nhịp tim đang đánh trật nhịp bên tai cô. Lúc này, mọi thứ xung quanh họ bỗng chốc trở nên êm đềm và tươi đẹp biết bao.
Nhưng rồi, thu năm nay, vẫn nơi góc phố vắng ấy, vẫn chiếc lá vàng nhẹ rơi trong gió ấy, có 1 cô gái ngồi thu mình trong chiếc áo ấm, ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá, đưa mắt nhìn về 1 nơi nào đó xa xăm. Trong cô là những kí ức cũ chợt ùa về.
1 năm trước, sau khi cuộc tình đầu tiên tan vỡ, từ một cô gái ngoan hiền, cô gái trở nên hư hỏng, xa đọa, bắt đầu làm quen với nơi quán bar, ngày ngày chìm trong cuộc vui với những đốm trắng và men rượu.
- "Buông ra" – Cô hất tay tên bặm trợn đã ngà ngà say vừa mới tiến lại gần và đặt tay lên bờ vai của cô.
- "Sao buồn vậy cô em. Đi chơi với anh nhá." – Hắn ghẹo.
- Tôi nói buông ra mà – Cô nói rồi đẩy mạnh tay về phía hắn. Tên đó mất đà, bỗng ngã nhào xuống đất. Mấy cô cậu ăn chơi gần đó chợt đưa mắt về phía cô rồi quay sang nhìn hắn. Với lòng tự tôn của thằng đàn ông, tên du côn vội đứng phắt dậy, hắn nghiến răng ken két : " A con này được", rồi hắn xông vào cô như một con thú dại. Hắn túm lấy cổ tay cô rồi ghì chặt ra sau mặc cho cô kêu thét vì đau. Tiếng nhạc xập xình át đến chói tai, mấy người gần đó không ai để ý đến cô và tên du côn đó. Cứ ngỡ sau những tổn thương về tâm hồn sau cuộc tình mới tan vỡ đó, giờ đây, cô lại sắp phải chịu thêm nỗi đau của thể xác. Số phận nghiệt ngã, cô nhắm nghiền mắt, nước mắt tuôn trào.
"Bốp" – 1 tiếng động vang lên, cô thấy mình thoát khỏi sự kìm chặt của tên du côn. "Bốp"- 1 tiếng nữa lại vang lên, cô đưa đôi mắt tròn xoe ra nhìn thì chàng thanh niên lạ nào đó đã lôi cô ngồi dậy rồi nắm tay kéo cô chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc thì tiếng nhạc chói tay ấy đã không còn nữa, chàng thanh niên nọ cứ nắm tay cô và chạy mãi.
- Này, khoan đã, anh là ai vậy. – Cô nói sau một hồi thở hồng hộc vì chạy được 1 quãng khá xa.
Anh chàng buông vội tay cô ra rồi nghiêm nghị :
- Mới là sinh viên thôi mà đã vô bar náo loạn rồi à, nhà cô ở đâu để tôi đưa về cho phụ huynh dạy dỗ.
- Nè anh lấy quyền gì mà can thiệp vào chuyện của tôi hã. – Cô gái cáu.
Anh chàng đưa tay vào trong túi áo khoác lấy ra chiếc thẻ và đưa lên trước mặt cô : Đinh Hoàng Phan – Thiếu úy Cục cảnh sát hình sự. Cô gái ngạc nhiên há hốc mồm:
- Gì cơ, cảnh sát á ? Anh theo dõi tôi à ? Sinh như đi bar thì phạm tội gì cơ chứ ?
- Cô điên à ? Tên khi nãy có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy, là tôi theo dõi hắn, không rỗi hơi mà đi theo dõi những loại sinh viên hư hỏng như cô.
- Nè anh – cô gái trừng mắt – Anh đừng tưởng anh cứu tôi rồi thì muốn nói gì thì nói nhé.
- Thôi được rồi, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về – Phan hạ giọng.
- Kệ tôi – Cô gái đáp lửng rồi quay người đi thẳng.
Dù sao cũng đã giúp cô ấy rồi, con gái về khuya trên người ăn mặc phong phanh như vậy, thân là cảnh sát, Phan không nỡ để cô gái 1 mình với sự hiểm nguy rình rập, anh đành lững thững đi theo sau để đưa cô về. Trên đường, nhìn từ phía sau lưng, chốc chốc, Phan lại thấy cô gái đưa tay lên dụi mắt. Có phải vì những cơn gió nhẹ đang thổi vô tình đưa bụi vào làm cay mắt cô, hay là do những giọt nước mắt đau thương về những chuyện cô đang nghĩ tới khiến cô không thể cầm cự được chúng. Đêm đó anh đưa cô về tới nhà, cô gái lặng lẽ vào mà không quên ngước lại nhìn Phan 1 cái. Anh quay về sau khi hình ảnh cô gái đã khuất sau cánh cổng, trong anh là một mớ suy nghĩ viển vông về người con gái này. Đó là lần đầu tiên họ gặp được nhau trong đời. Mấy tuần sau đó cô không đi bar nữa, cô bắt đầu đưa những nỗi buồn của mình thả rong trong những cuốn sách, ngày nào cũng vậy, cô đều đặn đến thư viện thành phố, lật những cuốn tiểu thuyết dày cộm và chăm chú đọc. Cho đến 1 ngày nọ, cô vô tình gặp lại Phan khi anh và cô đang lấy cùng 1 cuốn sách. Anh ngạc nhiên khi thấy cô, cô cũng vậy, rồi anh thả tay để cô lấy cuốn sách đó.
- Chào cô – Phan nói sau khi đặt cốc cà phê đang nghi ngút khói lên bàn và kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô. Cô ngước mặt lên nhìn anh ko đáp rồi vội cúi xuống chăm chú tiếp vào cuốn sách.
- Cô tên gì ấy nhỉ ? – Phan hỏi
- Xuân Hy – Cô gái cộc lốc.
- À .. ừm ... Chuyện tối hôm đó, hình như tôi đã lỡ lời, tôi xin lỗi. – Phan ấp úng.
- Ừ không có gì.
- Cái này là để tỏ lòng xin lỗi của tôi. – Nói rồi, Phan đẩy li cà phê về phía cô. Nhưng vô tình, li cà phê nóng hổi chạm vào da Hy khiến cô giật mình, cô buông vội cuốn sách xuống rồi đưa tay lên thổi. Phan không cố ý, anh cuống cuồng giật lấy tay cô, hì hục thổi rồi xuýt xoa đôi bàn tay nhỏ bé ấy trước sự ngỡ ngàng của Hy. Vậy là kể từ đó, anh và cô quen nhau. Như định mệnh đã sắp đặt sẵn, định mệnh đưa anh đến bên cô, dần dần giúp cô xóa nhòa đi những nỗi đau trong quá khứ. Anh đã lấp đi những khoảng trống vắng trong cô từ lúc nào. Và anh trở thành kí ức của cô, 1 kí ức mới với những câu chuyện mới, và 1 tình yêu mới. Ngày anh và cô chính thức yêu nhau cũng chính là ngày mùa thu năm ngoái ấy, khi thấy cô dỗi hờn, anh ôm cô vào lòng, rồi thì thầm lời tỏ tình vào tai cô. Anh đã từng nói với cô rằng :" Kết thúc với người này đôi khi là để ta tìm được cho mình một người mới tốt hơn." Và anh đã chứng minh được điều mà anh đã nói đó. Anh trao cô tình yêu chân thành, đối với cô tốt hơn người cũ rất nhiều.
Cứ ngỡ cô và anh đã đi đến một kết thúc đẹp, nhưng đời ai hay được chữ ngờ, gần 1 năm sau kể từ ngày quen nhau, anh đột ngột nói lời chia tay với cô rồi dọn đồ bỏ đi. Trước khi anh bước ra khỏi cánh cửa, cô đã níu tay anh lại, cô khuỵu gối xuống bên chân anh, cô hỏi lí do anh không đáp, cô nức nở, trên đôi mắt tròn xoe ấy nước mắt không ngừng rơi. Vậy mà anh nhẫn tâm thật, a buông tay người con gái đáng thương ấy rồi rời đi. Anh biến mất khỏi đời cô kể từ lúc đó. Vết thương trong tim cô trước đây tưởng như đã lành, giờ vì anh mà bỗng chốc toạc ra. Chốc chốc, nỗi nhớ anh lại cứ tràn về nơi tâm trí cô khiến cô như bấn loạn và điên cuồng, cô muốn chạy đến bên anh để được anh ôm vào lòng, được anh chở che bảo vệ như lúc trước, nhưng không thể, anh đang trốn tránh cô, như tên tù nhân trốn lệnh truy nã vậy. Cô đau khổ, tuyệt vọng, sống trong những nỗi nhớ và kí ức cứ lặp lại hằng ngày như cào xé lấy tâm trí cô.
Hôm nay, chính là mùa thu năm này, cũng là ngày kỉ niệm 1 năm cô và anh chính thức yêu nhau. Cô gái bần thần ngồi đó và nhớ lại những kí ức đẹp giữa cô và anh của 1 năm trước – một tình yêu trong sáng đầy niềm vui và hạnh phúc. Những cơn gió khẽ lùa qua mái tóc cô, đùa giỡn trên gò má đang rát bỏng nước của cô.
Cứ ngỡ cô đang là kẻ cô độc nhất chốn này, nhưng không, từ phía xa, có một chàng trai vẫn đang dõi theo cô. Chẳng ai khác ngoài Phan. Kể từ ngày anh ra đi, anh vẫn luôn âm thầm bên cô và dõi theo cô như vậy. Tim anh cũng quặn thắt lại mỗi khi thấy cô gục ngã trong đau đớn vì anh. Số phận thật trớ trêu, trong một lần vây bắt tội phạm, anh bị một tên chống cự và đâm kim tiêm có dính máu HIV vào người. Anh đã quá coi thường nó, để rồi khi căn bệnh đã hết thời kì phơi nhiễm, không còn cách nào kháng lại được nữa. Anh sợ anh sẽ lây nó cho cô, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô nên đành im lặng chôn giấu và đau đớn khi lựa chọn phương án rời xa cô. Trong người mang căn bệnh quái ác của thế kỉ, nhưng nó không đau bằng vết thương đang rỉ máu trong tim anh, vì anh đã làm tổn thương người con gái yêu anh rất sâu đậm.
Ngày hôm đó, tại nơi góc phố ấy, 1 cô gái ngồi bên hàng ghế đá đau xót nghĩ về một người. Nhưng từ phía sau, người mà cô đang nghĩ đến đó cũng đang âm thầm nhìn về phía cô. 2 trái tim, chung nhịp đập, 1 vết thương. Định mệnh đã đưa anh đến bên cô, nhưng định mệnh cũng đã cướp mất anh ra khỏi cuộc đời của cô.
Nguồn: Internet
Xem thêm:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét