Yêu không hối tiếc
Tình yêu rút cuộc là gì, lại khiến những kẻ trong cuộc cam tâm từ bỏ bản thân?***
Hạ về không mang theo tiếng ve, chỉ có một màn nước trắng xóa phủ lên từng góc phố. Giữa những bước chạy hối hả đi tìm chỗ trú, Kai trông thấy hai bóng người đang chậm rãi lênh đênh trong biển nước, chàng trai cầm ô, còn cô gái níu lấy cánh tay chàng, ghé tai thì thầm to nhỏ vẻ tình cảm lắm. Kỳ thực mùa hạ chưa bao giờ rời bỏ thành phố bé nhỏ này, cũng như nụ cười Hạ Thanh chưa từng tắt trên môi khi cô ở bên người ấy.
Kai lặng lẽ đi theo họ, cổ họng như bị một sợi giây thừng thô ráp xiết đến ngạt thở. Mưa nhòa cặp kính, hình ảnh Hạ Thanh bỗng chốc trở nên mơ hồ chẳng rõ, Kai hốt hoảng tháo kính ra lau vội lau vàng, nhưng đáng tiếc động tác của anh không nhanh bằng vận tốc mưa rơi. Hai người họ chẳng mấy chốc đã mất hút sau màn nước dày đặc.
Kai cúi đầu trầm mặc, giấu đi cặp mắt mờ mịt phía sau tấm bình phong mưa. Hạ Thanh đi rồi, trước khi đi còn không quên tặng cho anh một nhát đâm chí mạng bằng cách ngả đầu lên vai người ấy. Trái tim Kai thắt lại, khóe mắt cay cay chẳng rõ vì nước mưa hay vì nước mắt.
Mặc cho bộ quần áo trên người đã uống no nê nước, Kai tiếp tục lê lết những bước chân vô hồn về phía trước. Anh không biết mình sẽ đi đâu. Thành phố này nhỏ lắm, nhưng đủ lớn để giấu Hạ Thanh đi. Trái tim Kai chật hẹp lắm, chỉ đủ chứa hết cơn mưa này.
Kai chợt nghe trong mưa có tiếng nhạc thì thầm, giọng hát Hạ Thanh khi trầm khi bổng làm lòng Kai dịu lại:
Từng hạt mưa, nhẹ như tiếng đàn
Tình gọi tình, vòng tay quá ngỡ ngàng...
Kai thường lui đến Swing1 chỉ để nghe bài "Cơn mưa hạ" này. Từ ngày Hạ Thanh không hát ở Swing nữa, Kai cũng không còn nơi nào để đi, suốt ngày ru rú ở nhà làm bạn với bốn bức tường.
Kai không nỡ quên hình ảnh người con gái ôm đàn ghi-ta ngồi hát trên sân khấu Swing ngày ấy: Cơ thể cô đung đưa theo điệu nhạc, mái tóc hờ hững buông dài, còn đôi mắt lúc nào cũng nhìn về phía xa xăm chân trời như đang chờ đợi, nhưng chờ đợi cái gì hay người nào thì Kai không biết.
Lòng em đó, rét mướt như muôn phím tơ
Tình yêu hỡi, mãi mãi mong gì đón chờ...
Kai luôn thắc mắc khi cất lên những câu hát ấy, Hạ Thanh nghĩ đến ai?
Kai muốn hỏi nhưng không đủ can đảm lại gần, chỉ dám đứng từ một góc xa lặng lẽ dõi theo cô, lặng lẽ quan tâm cô. Kai ước giá như trong tim Hạ Thanh có một khoảng nhỏ dành cho anh thì tốt biết mấy, nhưng chỉ là mơ ước thôi, là tưởng tượng thôi. Ngàn vạn điều ước trên đời có bao nhiêu trở thành sự thật?
Mưa như bị nỗi cô đơn trong tim Kai cảm nhiễm, tự khắc trở nên trầm mặc. Từng giọt trong vắt nhẹ nhàng mơn trớn thân thể bất động, dịu dàng hôn lên cặp mắt đã nhắm nghiền.
Đôi tai nghe tiếng ghi-ta rớt xuống từ xa xôi mây ngàn, sao mà trong trẻo thế?
Đôi tai nghe giọng hát Hạ Thanh đang ngân nga cùng mưa, sao mà da diết thế?
Kai bất giác lẩm nhẩm theo lời bài hát, tiếng lòng theo bờ môi mấp máy thoát ra ngoài:
Tình mỏng manh, vừa tan lúc cuối ngày
Đời mỏng manh, sầu đau vẫn lấp đầy
Giờ lặng lẽ, bước chân lênh đênh
Đường hò hẹn...
Chốn đi về, chợt vắng tanh.
Kai cứ đứng như vậy chẳng biết bao lâu. Người đi đường hiếu kỳ vây quanh anh, bàn ra tán vào không ngớt. Lúc này Kai mới chịu mở mắt.
Tiếng nhạc nhạt dần theo tiếng mưa, cuối cùng còn lại chút róc rách dưới chân tìm đường chảy ra biển. Kai mỉm cười bước đi, đem theo cảm giác bồng bềnh còn vương trong tâm trí.
Đó là một ngày âm u ở Swing, đèn đóm tắt hết và tuyệt nhiên không có tiếng nhạc. Kai hỏi người chủ quán sao hôm nay Hạ Thanh không đến, anh ta đáp cô đi Sydney du học rồi, mà thực ra đó chỉ là cái cớ, nghe đâu người yêu cô cũng là một du học sinh.
Lúc này Kai đã biết người trong lòng Hạ Thanh là ai, người cô chờ đợi là ai mỗi khi đưa mắt nhìn về phía chân trời. Chắc hẳn cô phải yêu người đó nhiều lắm mới có thể đem nỗi lòng gửi vào tiếng hát như vậy.
Kai tư lự một hồi. Hạ Thanh đi được thì anh cũng đi được, có gì mà sợ?
Thật ra Hạ Thanh ở bên ai không quan trọng, Kai buồn hay vui càng không quan trọng.
Kai đến đây chỉ vì muốn được nhìn thấy Hạ Thanh mỗi ngày. Tình yêu đối với anh chỉ đơn giản thế thôi.
***
Kai đi mãi, cuối cùng cũng trở về La Terraza. Từ xa anh đã trông thấy lão chủ Jovin đứng dựa cột, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Kai biết thế nào cũng bị mắng, nhưng không ngờ hôm nay lão ta lại gay gắt đến vậy. Kai chỉ biết đứng im chịu trận, để mặc những từ ngữ khó nghe nhất tới tấp xuyên thẳng qua tim:
- Lần thứ mấy tự ý bỏ ra ngoài trong giờ làm rồi Kai?
- Mày tưởng đây là trung tâm từ thiện chắc?
Kai chẳng bận tâm đến cuộc độc thoại không hồi kết của lão, đôi mắt dán lên bầu trời quang đãng sau trận mưa rào. Nơi xa xa kia, cầu vồng bảy sắc thấp thoáng phía sau những tòa nhà chọc trời. Kai mơ hồ trông thấy nụ cười Hạ Thanh in lên nền trời xanh thẳm, trái tim vô cớ đập lỗi một nhịp.
Từ trước đến giờ Kai đều giữ thói quen nhìn lên mây trời trời mỗi khi gặp chuyện không vui, lần này cũng không ngoại lệ. Thả hồn lên không trung, những lời mạt sát bỗng trở nên nhẹ bẫng như mây. Kai vốn đã quen bị mắng nên cảm thấy cũng bình thường, khác ở chỗ lần này lão nhắc đến Hạ Thanh:
- Nghe nói mày mới đi gặp người trong mộng?
- Tao đoán đó là một con nhóc buông thả, hệt như mày!
Kai hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè nén giận giữ trong lòng. Kai đã nhịn, cái gì nhịn được Kai đều đã nhịn, nhưng anh tuyệt đối không cho phép lão ta xúc phạm đến người con gái anh yêu.
Kai ném về phía lão ánh nhìn sắc lẹm như dao găm, máu nóng toàn thân sôi sục, sắp không thể khống chế. Đúng lúc ấy một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ba! Ba lại bắt nạt anh Kai rồi.
Cô gái trẻ từ đâu chạy lại, chẳng nghĩ chẳng rằng níu lấy cánh tay Kai, đôi môi cong lên ương bướng, hướng về phía ba cô tỏ ý thách thức:
- Con ghét ba lắm!
Khuôn mặt lão Jovin thoáng bối rối, ngữ khí nhượng bộ:
- LiLy! Con lại vì một người ngoài mà gây chuyện với ba?
Kai đang lúc nộ hỏa bừng bừng, cũng không thể ngăn khuôn miệng hé một nụ cười. Bình thường nghe lão ta cao giọng quen rồi nên khi lão hạ giọng, Kai cảm thấy rất lạ lùng, hệt như mặt trời mọc ở đằng Tây vậy.
LiLy kéo Kai ra một góc, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt cánh tay anh, chẳng cho anh dù chỉ nửa phần phản kháng. Mái tóc xoăn được búi cao, vài lọn tóc phất phơ trong gió, càng làm tôn lên nét bướng bỉnh trên gương mặt.
Kai nhìn cô lưỡng lự:
- Ba em nói đúng. Dù sao anh cũng là người ngoài, em không nên vì anh...
LiLy ngay lập tức ngắt lời Kai:
- Con rể tương lai của ba sao có thể gọi là người ngoài?
Nếu lúc đó Kai đang uống nước, có lẽ anh đã bị sặc rồi. Nàng tiểu công chúa này vốn được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách có phần ương ngạnh, lời nói ra chẳng phân nặng nhẹ bao giờ. Kai biết LiLy thích anh, cũng biết nếu không nhờ cô năn nỉ lão Jovin, anh đã chẳng có cơ hội được làm việc ở La Terraza – một trong những rooftop bar2 nổi tiếng nhất Sydney. Nhưng ôi... tình cảm nào có thể miễn cưỡng.
Kai cười hắt ra, lấy tay gõ nhẹ lên trán LiLy:
- Nhóc! Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu tình yêu là gì đâu.
Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.
Chẳng rõ từ khi nào trời đã chạng vạng tối, những ngọn đèn vàng ở La Terraza bừng sáng, hòa quyện với màu huyền kì ảo vương vãi trong không gian. Cảnh vật trở nên mơ hồ giống như nhìn qua một lớp kính mờ sương. Kai lại nhớ về trận mưa ban chiều, hơi nước trắng xóa giăng kín đất trời, Hạ Thanh ở ngay trước mặt anh, chỉ cách một màn mưa mà như xa xôi ngàn dặm, mặc cho anh đưa tay với theo không biết bao lần, tất cả những gì nhận được chỉ là những giọt nước lạnh buốt chảy qua da thịt.
LiLy nổi giận thật rồi, mấy chiếc ghế gỗ bị cô nàng đá phăng đi, lật chỏng chơ trên sàn, vài chiếc ly xấu số bay thẳng vào tường vỡ tan tành.
- Kai đáng ghét! Lúc nào cũng xem em là trẻ con.
Nhân viên trong quán vẫn bình thản như không, âu cũng bởi họ đã quá quen với tính khí hỉ nộ vô thường của LiLy, riêng lão Jovin cuống lên như có cháy nhà, ngọt nhạt dỗ dành mãi cô nàng mới chịu nguôi ngoai.
Kai thở dài một tiếng, đúng là thương con không ai bằng cha.
Nhiều lúc Kai cũng thắc mắc: "Giữa mênh mông biển người, cớ sao LiLy chỉ nhìn thấy mình anh?"
Xong lại tự cười bản thân, anh chẳng phải cũng giống LiLy sao?
Thế giới rộng lớn là vậy, cớ gì trái tim anh cứ mãi vương vấn một người?
***
Ở La Terraza, Kai có lẽ là nhân viên "đa năng" nhất. Kẻ khác mỗi người một việc, riêng anh chỗ nào cũng động chân động tay, nào là mở cửa đón khách, dọn bàn, ghi order, bưng bê, quét dọn. Từ ngày có Kai, lão Jovin tiết kiệm được khối tiền thuê nhân viên, thế mà lão vẫn xét nét anh từng li từng tí, hở ra là phạt trừ lương dù anh chẳng phạm lỗi gì nghiêm trọng. Kai nóng mắt lắm nhưng dặn lòng phải nhịn, lão mà đuổi anh thật thì thảm rồi. Kai chọn làm việc ở La Terraza. cũng chỉ vì Hạ Thanh và người yêu cô thường đến đây vào dịp cuối tuần. Tiền lương anh có thể không cần nhưng người trong lòng thì nhất định phải gặp. Có cơ hội mang cho cô một ly Vodka, nghe cô nói một tiếng cám ơn thôi cũng khiến Kai mừng rỡ đến mức miệng cười không khép lại được.
- Vodka của cô đây.
- Cám ơn anh!
...
- Vodka của cô đây.
- Cám ơn anh!
...
- Vodka của cô đây.
- Cám ơn anh!
...
Lần nào cũng vậy, cuộc đối thoại giữa hai người từ đầu đến cuối chỉ có hai câu đó, xong Kai sẽ lại trốn vào một góc xa, lặng lẽ ngắm nhìn Hạ Thanh như hồi cô còn hát ở Swing. Cô vẫn đẹp như ngày nào, nhưng cô không còn ôm đàn ghi-ta nữa, đôi mắt cô cũng không còn xa xăm, chất chứa những tâm sự. Cô cười, cô nói, son đỏ trên môi khiến gió bồi hồi mà ngừng thổi, rồi ánh mắt hai người đó tha thiết quyện vào nhau, bàn tay họ đan vào nhau. Trái tim Kai đau nhói...
Kai không hề biết từ một góc xa khác, cũng có một đôi mắt đang chăm chú dõi theo anh, lệ trào khóe mi tí tách nhỏ xuống sàn.
LiLy từ nhỏ đã muốn gì được nấy, chưa từng chịu qua bất kỳ ấm ức nào, nói gì đến khóc, nhưng hôm nay nước mắt cô đã thật sự rơi vì anh. Cô vẫn nhớ ngày Kai đến La Terraza xin việc, bố cô chỉ "hừ" một tiếng khinh miệt trước khi quay lưng bước đi, bỏ anh ở lại dưới trời mưa như trút nước. Gió mưa gào thét, nhấn chìm cảnh vật trong làn hơi trắng xóa, cây lá ngả nghiêng, cố gượng mình nhưng cuối cùng vẫn bị dập tơi tả. LiLy lơ đãng đưa tay ra ngoài mái hiên, từng giọt mưa như mũi kim găm lên da thịt, nhức buốt tê tái. Bất chợt cô trông thấy người đó cười, anh cười như muốn thách thức mưa: "Giỏi thì trút hết nước xuống đây! Vì cô ấy, một chút cực khổ này có đáng gì".
Khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã động lòng. Cô chạy đến nắm lấy bàn tay anh, kéo anh ra một góc khố ráo:
- Anh đừng lo, em sẽ giúp anh. Đừng nói là một công việc, chỉ cần em muốn mặt trăng, ba sẽ bay lên trời hái mặt trăng cho em.
Cô luôn ghi tạc vào tim dáng hình của anh lúc đó: Mái đầu từ từ ngẩng lên, khiến cho nước mưa chảy dọc sống mũi, hai hàng mi ướt nhèm khẽ chớp, để lộ đôi mắt hàm chứa sự biết ơn vô hạn, chẳng khác nào cô vừa cứu anh một mạng.
Từ đó cô và anh trở thành bạn. Tính cô trẻ con, suốt ngày chạy theo anh huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Anh ngược lại trầm ổn và kiên định, mỗi lần nghe cô nói thích mình, chỉ nhẹ nhàng đưa tay gõ lên trán cô:
- Nhóc! Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu tình yêu là gì đâu.
Mười bảy tuổi mà nhỏ à?
Cô ghét cái cách anh lúc nào cũng xem cô như em gái, thân thiết có thừa nhưng chẳng giống ái tình. Cô không biết gì về người con gái trong lòng anh, ngoại trừ cái tên Hạ Thanh, và có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết nếu như hôm đó không thấy anh xuất hiện trước cổng trường. Anh đứng lặng dưới mưa, trầm mặc dõi theo hai bóng người đang tay trong tay nói cười hạnh phúc. Ôi! Màu mắt ấy còn u ám hơn cả những đám mây xám trên trời. Cô bất giác đưa tay lên ngực, có cái gì đó nặng trĩu đè lên trái tim, làm cô nghẹt thở.
Thì ra đó là Hạ Thanh, chị ấy học cùng trường với cô. Chị ấy đẹp thật, đẹp hơn cô cả ngàn lần, khó trách anh ấy lại si tình đến thế.
Suốt những năm nay Kai luôn đứng trước cổng trường đợi Hạ Thanh, chỉ để được nhìn thấy cô trong một thoáng vội vàng. Khoảnh khắc cô lướt qua anh, hương nước hoa lưu lại thấm đượm say lòng người. Giây phút ánh mắt chạm ánh mắt, linh hồn Kai như lạc vào một mê cung với trăm ngàn ngã rẽ. Anh chạy mãi, chạy mãi, hoảng hốt lục tìm từng ngõ ngách nhưng chẳng thấy lối ra, cuối cùng đành kiệt sức gục xuống, phó mặc định mệnh an bài. Đúng lúc ấy một giọt nước đáp xuống mái tóc xác xơ, chợt nghe mưa rơi thánh thót, tiếng hát vút cao:
Lòng em đó, rét mướt như muôn phím tơ
Tình yêu hỡi, mãi mãi mong gì đón chờ...
Kai vẫn luôn ở đó chờ Hạ Thanh, không đòi hỏi, không cầu xin, ngày qua ngày gặm nhấm thứ tình cảm vô vọng đang lớn dần trong tim. Đoạn tình cảm này là bí mật của riêng anh, anh sợ cô biết được, càng sợ cô vĩnh viễn không biết được.
Tình yêu rút cuộc là gì, lại khiến những kẻ trong cuộc cam tâm từ bỏ bản thân?
Tình yêu có lẽ là trò chơi đuổi bắt: Hạ Thanh đuổi theo người yêu cô, Kai đuổi theo Hạ Thanh, LiLy lại đuổi theo Kai. Họ chưa từng quay đầu, chưa từng hối hận, nên không nhận ra phía sau luôn có một người âm thầm dõi theo họ, yêu họ bằng tất cả trái tim, trân trọng họ bằng toàn bộ sinh mệnh.
Hôm nay là sinh nhật LiLy tròn mười tám, một góc La Terraza bừng sáng bởi muôn vàn ánh nến lung linh. Mọi người vây quanh cô chủ nhỏ, cùng nhau cất vang bài ca "Chúc mừng sinh nhật". LiLy đan hai bàn tay vào nhau đưa lên trước ngực, đôi mắt từ từ khép lại. Cô luôn có một giấc mơ, mơ một ngày Kai đứng trước cổng trường đợi cô, cô chạy đến ôm chầm lấy anh, đôi mắt lấp lánh ý cười:
- Anh đợi em lâu không?
Trong cơn mơ ấy, cô nghe nỗi buồn rưng rưng nơi khóe mắt, câu trả lời của anh xé nát tim cô:
- Xin lỗi! Người anh đợi không phải là em.
Từ ước mơ đến hiện thực luôn là một khoảng cách rất xa, dù cô luôn nỗ lực san lấp khoảng cách ấy, trái tim anh vẫn kiên định chẳng chịu xê dịch phân nào.
Cô chọn lấy phần bánh ngon nhất, lặng lẽ tách khỏi đám đông. Cô muốn chạy đi tìm anh, nói với anh cô đã đủ mười tám rồi đấy, không còn là trẻ con nữa, tình cảm cô dành cho anh cũng không còn là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ.
Nhưng một lần nữa cái cảnh ấy lại thu vào mắt cô. Bước chân cô chững lại, lồng ngực bức bối như sắp nổ tung. Xem kìa! Mới mang lên cho chị ấy một ly Vodka, nghe một tiếng cám ơn thôi đã vui mừng đến thế, sau này thật sự ở bên nhau rồi, có khi đất trời sụp đổ anh cũng chẳng bận tâm nhỉ?
Đó là lần đầu tiên cô biết khóc, cũng là lần đầu tiên cô cay đắng thừa nhận bản thân không có chút phân lượng nào trong trái tim anh. Cô tự mình ăn hết phần bánh trên tay, rõ ràng là vị ngọt của đường, nhưng cảm giác miệng lưỡi đắng ngắt.
Tiệc chưa tàn nhưng lòng người đã héo úa. Cô gắng gượng đến lúc La Terraza xuống đèn, một mình nức nở trốn vào kho chứa rượu. Bóng tối bao dung ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé. Cô đã uống rất nhiều, cuối cùng không còn biết trời đất là gì nữa.
***
Từ lúc Hạ Thanh nắm tay người yêu cô rời đi, nụ cười trên môi Kai cũng tắt hẳn. Sau cuộc vui, La Terraza hoa lệ biến thành một đống hoang tàn nhếch nhác. Kai thở dài thườn thượt khi nhìn xuống những bộ bàn ghế xộc xệch và đống vỏ chai nằm lăn lóc trên sàn. Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn lại mình anh và màn đêm tĩnh mịch đến rợn ngợp.
Đối diện với bóng đêm.
Đối diện với chính mình.
Kai vẫn không thể tìm được lời giải cho tình yêu không lối thoát của anh.
Hai năm rồi, đã hai năm rồi kể từ ngày anh rời Hà Nội đến Sydney. Thành phố này từ chỗ hoàn toàn xa lạ, đã trở nên thân thuộc đến mức anh có thể gọi một tiếng "nhà", nhưng tận sâu thẳm đáy tim, cô đơn vẫn luôn hiện hữu, đêm xuống không ngừng chất vấn anh những câu hỏi về quê hương:
Hà Nội dạo này thế nào?
Swing có còn như ngày ấy?
Đoạn tình cảm này anh còn muốn cố chấp tới bao giờ?
Đáp lại anh là những cơn gió tầng cao quất mạnh lên cơ thể, lùa hơi lạnh len vào từng thớ da. Kai thẫn thờ dựa cột ngắm trời. Bầu trời đêm nay không trăng, không sao, trống rỗng giống hệt trái tim anh.
Kai cầm lên một chai Vodka, tu cạn một mạch như thể đó là nước lọc. Hơi men xộc lên tận mũi cay xè, làm đầu óc choáng váng. Những bước chân liêu xiêu đưa Kai đến kho chứa rượu, nơi anh tìm thấy LiLy đang say khướt thu mình trong góc. Đôi mắt cô nhắm nghiền, chẳng còn biết gì xung quanh, bên cạnh cô là vô số vỏ chai trống rỗng.
- Nhóc! Em đã uống bao nhiêu rồi?
Kai ngồi xuống bên LiLy, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét bướng bỉnh trên gương mặt cô, bất giác mỉm cười khe khẽ. Hóa ra anh không chỉ có một mình, vì anh còn có cô. Bấy lâu nay cô luôn bám lấy anh như hình với bóng, mọi chuyện vui buồn đều kể cho anh trước tiên, nào là hôm nay cô đi học muộn, bị thầy giáo phê bình, nào là tụi bạn cùng lớp chê cô "tính tình đỏng đảnh", khiến cô ấm ức mãi không nguôi, thậm chí trên tàu điện ngầm, có chàng trai cứ nhìn cô chằm chằm, cô cũng quay về hỏi anh:
- Sao hắn lại nhìn em nhỉ?
Anh nghe xong không nhịn được cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
- LiLy nhà ta lớn rồi, lại xinh đẹp nữa, người ta để ý cũng là chuyện bình thường.
Cô vui nguyên cả ngày hôm đó, nụ cười trên môi tựa hoa nở không biết tàn. Gặp ai cô cũng hào hứng khoe:
- Kai bảo em lớn rồi, còn khen em đẹp nữa.
Suốt những năm qua, cô vô tình đã trở thành một thói quen anh không nỡ bỏ. Không có cô quanh quẩn bên cạnh, có lẽ anh đã chết vì cô đơn mất rồi. Cô bé này vừa thẳng thắn, vừa chân thành, không giống anh chuyện gì cũng giấu kín trong lòng. Thỉnh thoảng anh ước giá như cô san sẻ cho anh một phần dũng khí, để anh dám yêu, dám hận, dám buông tay.
Yêu đơn phương chẳng khác nào kề một con dao ngay giữa trái tim, mỗi ngày tự đâm một nhát, nhát sau sâu hơn nhát trước. Anh thật sự đã mệt mỏi rồi...
Mệt mỏi phải ngắm nhìn Hạ Thanh từ phía sau.
Mệt mỏi phải chờ đợi.
Mệt mỏi phải trốn tránh như một tên trộm sợ bị chủ nhà bắt được.
Kai mở một chai Vodka nữa, toan đưa lên miệng xong nghĩ thế nào lại đặt xuống. Đêm khuya vắng lặng như tờ, chỉ nghe từng nhịp thở đều đặn của LiLy vang lên giữa bốn bề tĩnh mịch. Cô hết ngả sang trái rồi sang phải, cuối cùng mái đầu gục lên vai anh. Cơn say đưa những lời chân tình thoát ra khỏi miệng. Cô không ngừng gọi tên anh, trách móc anh sao không quan tâm cô:
- Kai chết dẫm! Em có điểm gì không bằng chị ta chứ?
- Đồ ngốc! Em thích anh nhiều lắm, anh biết không?
Nước mắt cô trào ra trong vô thức, vỡ òa thành tiếng nấc nghẹn ngào. Kai cảm giác vai áo mình ướt đẫm, chênh vênh như gió lùa vào lòng. Anh khe khẽ vỗ về cô, trái tim nặng trĩu ưu tư.
Từ khi quen anh, LiLy đã ít cười đi nhiều. Anh chưa bao giờ cố ý làm tổn thương cô, nhưng tình yêu dường như đã định: Một nụ cười phải đổi bằng hai giọt nước mắt. Hai năm trước, anh phải lòng Hạ Thanh từ ánh nhìn đầu tiên. Hai năm sau, dù hạnh phúc gần ngay trước mắt, trong tim anh vẫn chỉ có cô – vì sao xa xôi trên bầu trời.
Có lẽ ai yêu ai, ai không yêu ai, đều không quan trọng. Những kẻ biết yêu xuất hiện trong cuộc đời nhau, vốn dĩ đã là định mệnh không thể trốn tránh. Hai năm ròng lưu lại nơi đây, mải miết kiếm tìm lời giải cho trái tim mình, anh chẳng làm được gì ngoài việc kéo thêm một người vào vòng ái tình luẩn quẩn.
Kai lặng nhìn LiLy say ngủ trên bờ vai anh, trong đầu bỗng nảy sinh một ý nghĩ lạ lùng. Lần đầu tiên sau hai mùa nắng trên đất khách...
Anh...
Muốn trở về nhà.
***
Sydney mấy ngày nay cứ mưa suốt, La Terraza khách thưa thớt vắng hoe. Bên kia có cô gái ngồi dưới vành ô đỏ, lặng lẽ ngắm mưa rơi rả rích.
Hạ Thanh đến La Terraza vào một ngày không phải cuối tuần, bên cô cũng không có người yêu chung bước. Gió rắc mưa bay đậu mi buồn, cô trở về là Hạ Thanh của hai năm trước, ánh mắt xa xăm lơ đãng nhìn về phía chân trời. Kai cứ ngỡ mình vẫn là chàng trai năm nào, mỉm cười ngây dại khi cô cất lên câu hát đầu tiên, xong bị cuốn vào đôi mắt u sầu ấy, không khỏi tự hỏi:
"Cô ấy đang nhớ ai?"
Kai mang cho cô một ly Vodka như thường lệ, chỉ thấy miệng cô khẽ cười, nhưng gương mặt chất đầy tâm sự:
- Tôi đâu có gọi Vodka?
Kai thoáng ngạc nhiên:
- Chẳng phải mọi lần cô đều gọi Vodka sao?
Ngoài trời mưa tí tách buồn. Ngàn vạn giọt mưa rơi vào lòng cô, dềnh lên trong mắt hơi sương mịt mùng:
- Thực ra tôi nào biết uống rượu, nhưng người yêu tôi thích Vodka, nên tôi...
Kai nghe cõi lòng chùng xuống, ưu phiền mới chớm ẩn giấu sau nụ cười gượng gạo. Kỳ thực anh cũng giống Hạ Thanh, luôn nỗ lực tìm cách bước vào thế giới của đối phương, nỗ lực đến mức quên cả bản thân mình.
Kai đổi rượu Vodka bằng một tách café nhiều sữa, phân vân hồi lâu, không kìm được đành cất tiếng hỏi:
- Hôm nay trông cô không được vui?
Hạ Thanh lặng lẽ gật nhẹ một cái.
Vành ô đỏ khẽ rung lên, ngọn nến trên bàn chòng chành thuận chiều gió thổi. Hôm nay không có ai say, chỉ có cơn mưa ngang qua nỗi nhớ, thấm lạnh trái tim hai người. Câu chuyện của họ tan vào mưa, cuốn theo hương café thơm phưng phức.
Giờ Kai mới biết người yêu Hạ Thanh là một gã trăng hoa, không ít lần khiến cô buồn phiền rơi nước mắt. Đúng là tên đại ngốc! Hạnh phúc trong tay mà không biết trân trọng. Nếu đổi lại là anh...
Nếu đổi lại là anh...
Kai thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Họ ngồi lại bên nhau đến tận chiều muộn, ánh tà dương chỉ còn lé loi nhưng mưa vẫn không thôi rả rích. Buồn cười ở chỗ Kai biết mọi thứ về cô, nhưng nhiều lúc vẫn phải giả vờ hỏi những câu kiểu như: "Cô tên là gì?", "Tại sao cô lại đến thành phố này?".
Chậm rãi nhấp một ngụm café đã lạnh tanh, Kai nhìn thẳng vào mắt Hạ Thanh:
- Sau này cô định thế nào?
Mưa rơi chậm lại, dỏng tai lắng nghe bờ môi hồng đang run rẩy. Câu trả lời của cô là đáp án bấy lâu nay anh vẫn kiếm tìm:
- Tôi không biết, nhưng anh ấy là người duy nhất tôi yêu.
Bóng chiều dần buông, phủ lên gương mặt Kai sắc tối ảm đảm. Anh gắng sức muốn nói gì đó, nhưng luỡi như bị nuốt vào trong. Cô đơn lấp đầy trái tim trống rỗng.
Hạ Thanh đứng dậy, thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Cám ơn anh đã nghe tôi kể lể, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
- Nhờ anh chuyển lời với LiLy rằng tôi có ghé qua.
Kai lúc này mới như người say tỉnh mộng, vội vàng hỏi:
- Cô quen LiLy sao?
- Tất nhiên rồi, ngày nào cô bé chẳng đến chỗ tôi học đàn.
Kai không biết nên gọi tên cảm giác vừa nhen lên trong tim là gì.
Thì ra LiLy chạy đến chỗ Hạ Thanh học đàn, chả trách gần đây cô thường xuyên đi sớm về muộn, bỏ mặc anh lủi thủi một mình. Tâm trí Kai mơ hồ quay lại những ngày tháng cũ, có một người từng nói muốn tự mình hát anh nghe bài "Cơn mưa hạ", để xem giữa cô và Hạ Thanh ai hát hay hơn.
Cô bé ngốc nghếch! Sao em vẫn chưa chịu từ bỏ?
Lời tạm biệt thốt ra khỏi miệng, Hạ Thanh liền xoay người lững thững rời đi.
La Terraza mưa bay lất phất đẹp như tranh. Người họa sĩ vẽ lên bóng lưng mảnh mai nàng thiếu nữ, vẽ lên nụ cười như hoa trên môi nàng, sau cùng đặt bút xuống, khoan khoái cảm nhận từng giọt nước mát lành đáp xuống da thịt.
Mưa ơi! Có phải đó là lần cuối họ gặp nhau?
Mưa về giăng bụi trong khóe mắt cay, chàng trai thẫn thờ ngắm nhìn làn mưa bàng bạc, trong lòng đã có quyết định của riêng mình.
***
Kai về Hà Nội trong một ngày mưa gió rét mướt. Hai năm rồi mà quê hương vẫn vậy, trái tim anh cũng chưa từng thay đổi qua. Mọi chuyện từ đầu đến cuối chẳng khác nào một giấc mộng dài.
Chiều nay Kai ghé qua Swing. Ban nhạc nào đó đang chơi Acoustic trên sân khấu, tiếng đàn nghe cũng tuyệt lắm. Năm ấy Hạ Thanh đứng trên đó, còn anh ngổi phía này – trong một góc ánh đèn không chiếu tới.
Kai không hề biết ở một nơi khác rất xa, rất xa, La Terraza nắng ấm chan hòa, có hai cô gái ngồi chơi ghi-ta dưới vành ô đỏ.
LiLy vừa hoàn thành những nốt cuối cùng bài "Cơn mưa hạ", phấn khích reo lên:
- Chị Hạ Thanh! Em đàn như vậy đã đúng chưa?
Hạ Thanh mỉm cười gật đầu.
Chỉ đợi có thế, cô vác đàn lên vai, một mạch chạy khỏi La Terraza.
Lão Jovin thấy cô hớt hải vội vàng, hiếu kỳ gọi với theo:
- LiLy! Con định đi đâu?
Nắng tinh nghịch in hằn những dấu chân vội vã, khóe mi bỗng trào ra giọt lệ long lanh. Giọng cô lạc đi vì hạnh phúc:
- Con đi tìm Kai.
Nơi hai đầu nắng mưa, có người đi kẻ ở.
Họ đã từng yêu, và vẫn đang yêu.
Yêu không hối tiếc.
Nguồn: Internet
Xem thêm:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét